Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019

ĐƯA EM VỀ QUẢNG BÌNH
Anh đưa em về với Quảng Bình
Quê ngàn đời gánh gồng hai nẻo
Những bến sông ngày đêm sóng vỗ
Căng no thuyền mang ấm đến muôn nơi.
Đưa em về với biển đêm chơi vơi
Con sóng ba lần, nồm về bất chợt
Cánh buồm xưa ngủ trong câu mẹ hát
Đến gió Lào cũng xao xuyến chợt ngưng.
Về Quảng Bình dưới cát trắng trời xanh
Nghe rừng dương rì rào lao xao kể
Điệu hò khoan dầm nắng mưa dâu bể
Mạ non xanh cấy trên những bàn chân.
Những ngọn lèn rón rén xuống dòng sông
Rào Nậy, Rào Nan, Rào Son lặng lẽ
Phong Nha, Kẻ Bàng nhón chân rất khẽ
Sợ vỡ tan bóng dáng Quảng Bình quê.
Đưa em về với ngọt bến sông xưa
Nơi những chiều hè ấu thơ hò hẹn
Tháng ngày như lá xoay đổ xuống
Cuốn thời gian đi mọi nẻo xa xôi.
Chỉ muốn đưa em về Quảng Bình thôi!
Ngắt câu hát ngọt ngào thành hai nửa
Nửa ngân lên trong trái tim ấm lửa
Nửa trầm vào man mác giọng hò quê.
Anh nâng niu em từng bước trở về
Như cánh cò nâng niu mùa trở vụ
Như hương lúa ngậm đòng thơm sữa
Như đêm trăng giăng lưới gọi sao trời.
Về Quảng Bình yên ấm lắm em ơi!
Cứ thảnh thơi thưởng thức hương vị sống
Quên cặm cụi cuốc cày trong ảo vọng
Chốn tha phương ào ạt chỉ một thời.
Về Quàng Bình để gọi bọ, mạ ơi
Mô, rứa, răng, tê, nỏ, mần, eng, ả
Nghe miên man, man mác mà quen lạ
Ngàn năm trong tiếng rơm rạ đỡ đần.
Về Quảng Bình, nơi cuối cùng dừng chân
Nghe vọng chiều, bóng lèn xa thăm thẳm
Chân quen mưa và bạc đầu quen nắng
Nghe Quảng Bình, về quê nhé, đi em.
22-11-2019

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019


TẬT NGUYỀN NGUYÊN SƠ

Em dè dặt trên miệng lưỡi người đời
Và dào dạt trong ngõ say khép chặt
Cay ngọt ngào vòng tay mềm ôm ấp
Đắng vô cùng mật trào ngược tri ân.

Nơi em về không phải chốn dừng chân
Bầu sữa cũ đã héo khô héo rũ
Cánh hoa quê đã sà vào chối bỏ
Nhụy ngóc đầu thở hồi hộp bao dung.

Chốn em xa không ai đó đi cùng
Bóng cô đơn chiều dài thêm dốc vắng
Ngọn gió lung lay lật tung im lặng
Nguyên tử nào em giữ nét xa xưa.

Cho hỏi rằng, dải áo đã mòn chưa
Mà đôi mắt mỏi oằn thành dấu hỏi
Tạ nỗi sầu trong xỏ xiên mời gọi
Sau nụ cười là vàng ố nhân danh.

Những lời khen nhọn hoắt dãy răng nanh
Khứa vào thịt da em mùi cháy khét
Thơm nung núc những tràng cười kẽo kẹt
Gáy rộn ràng họng ngạt hố bùn sâu.

Chiều trở về, em biết trở về đâu
Ngọn lửa hồng, tí tách mùi củi ướt
Vạn dặm đường ngắn đôi chân xuôi ngược
Dốc hết lòng, còn sỏi đá lao xao.

19-11-19


KỂ CHUYỆN EM NGHE

Lâu rồi, ta nói chuyện cùng em
Bên song cửa xám, xế êm đềm
Lời em sóng sánh miền trống vắng
Để lời ta lụy ánh chiều chêm.

Có phải lâu rồi ta chẳng em
Thời gian cuốn lại tháng ngày xưa
Lắt cắt đau đớn mùa dĩ vãng
Một nửa xuân hạ nhói thiên đàng.

Thấm thoắt trôi mấy nẻo vội vàng
Chưa hết ngày, bóng xế sang ngang
Thuyền em nông nổi nghiêng ngây ngất
Rớt xuống lòng sâu sợi nắng tàn.

Em nói rằng em dại lỡ làng
Để giờ duyên nợ ngắt đôi dòng
Vai trần dâu bể đèo lận đận
Gửi vào đâu gánh nợ long đong.

Em trách ta ngày ấy thong dong
Sao không liều lĩnh chiếm lấy lòng
Biết đâu chẳng phải từ hôm ấy
Ta cùng rong ruổi biển, núi, sông.

Chuyện trò đan mãi với mong, trông
Đời người ngắn ngủi, quá đèo bồng
Thanh xuân như gió đưa dải áo
Sột soạt nhẹ nhàng, biết đâu mong.

Em kể ngày chuyện sáo sang sông
Hỏi ta có nợ với ấy không
Mà đông sắc lạnh, hè nhạt nóng
Xa vời, sóng vỗ mỏi buồm cong.

Chuyện em chưa hết, đến ta không
Thời gian thấm thoắt rẽ giữa lòng
Chộn rộn đảo chao tim vội vã
Như thì xuân tuổi giữa mênh mông.

Ta rẽ chiều buông, tìm ánh đêm
Để em khe khẽ giữa êm đềm
Lời em quên bớt màu lận đận
Để ta hy vọng nhúng chiều thêm.

Ngoài kia gió vẫn biếc lung lay
Áo khăn chưa ấm, vẫn đam mê
Tình yêu tu luyện không có tuổi
Nói sao cho thỏa nỗi trở về.

21-11-2019