Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

HỒ NÚI CỐC




Một vùng nước biếc, non xanh
Lao xao sóng vỗ, chòng chành lãng du
Bốn mùa như thể mùa thu
Bồng bềnh mây nước… cho dù muốn quên!

Mênh mang tiên cảnh dềnh lên
Thuyền nương gió đẩy, lạc thềm chốn hoang
Non xa xa, núi ngỡ ngàng
Bóng chiều lơ lửng, thênh thang kể mùa.

Mưa vào nắng, nắng vào mưa
Níu chân ngượng lối, chẳng vừa đến đây
Tơ mình tưởng cỏ, tưởng cây
Trầm luân trôi ngọn, đắp đầy thủy chung.

Thương thương nàng Cốc, chàng Công
Đắm say muôn nẻo, về trồng núi non
Chuyện tình một thuở vàng son
Ủ mưa, ấp nắng cho tròn sử xưa.

Bây giờ núi vọng hồ thưa
Đời sau ai nỡ kể thừa được chăng?

Hồ Núi Cốc 27-11-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét