Thứ Năm, 15 tháng 2, 2018

SỢ NGÀY BA, MẸ ĐI XA 

Biết thế nào cũng sẽ đến ngày ba, mẹ đi xa 
Tuổi tám mươi chẳng điều gì nói trước 
Như ngọn đèn trước gió 
Biết khi nào mất, được 
Quy luật cuộc đời ai cũng vậy thôi. 

Con cái lớn khôn 
Cháu chắt cả rồi 
Quỹ thời gian chia nhỏ ngày càng nhỏ 
Tuổi trẻ qua nhanh 
Tuổi già để ngỏ 
Đếm thời gian chậm lại với thời gian. 

Mấy chục năm xa 
Đón tết vô vàn 
Giao thừa vắng tiếng cười ba và mẹ 
Mỗi đứa mỗi gia đình 
Ba, mẹ mong đến thế 
Phút tụ tập đông đủ của ngày xưa. 

Ba, mẹ giờ đây tóc bạc, mắt mờ 
Tính tình cũng nhiều phần thay đổi 
Như trẻ con, đụng đâu cũng dỗi 
Biết vậy mà con chịu hết được đâu. 

Một đàn con 
Mỗi đứa một màu 
Mấy chục năm ba mẹ nuôi được hết 
Nay con thấy sao mà cách biệt 
Trước những giận hờn già cả vu vơ. 

Biết là chăm ba mẹ già không giống trẻ thơ 
Không phải đọc truyện tranh 
Không giục tắm rửa 
Không la mắng hay phạt đứng sau cánh cửa 
Nhưng khó vô cùng những trái tính đột nhiên. 

Năm tháng già nua đi những buồn phiền 
Ba mẹ tích luỹ một đời cặm cụi 
Nay chỉ thấy bóng cụ già lầm lũi 
Dán không gian lên chấm sẹo thời gian. 

Người gia hay ngồi suy ngẫm, thở than 
Nhắc chuyện cũ 
Nói chuyện đời chậm rãi 
Con không có thời gian cà kê ngồi mãi 
Để cùng nghe, cùng thấm những nhọc nhằn. 

Ba mẹ biết con trăn trở, băn khoăn 
Cũng có lúc chia sẻ và thấu cảm 
Cơm, áo, gạo, tiền thay cho lãng mạn 
Con cái học hành 
Chạy đua với mọi người. 

Cuộc sống vẫn khóc trên những nụ cười 
Mà ai cũng biết đều là giả tạo 
Có lúc vui, có lúc buồn sầu não 
Cũng như ngày xưa ba mẹ với ông bà. 

Có lúc con sai 
To tiếng với mẹ, ba 
Để sau giận lại khóc một mình lặng lẽ 
Con khóc vì sợ nhất là điều có thể 
Gặp một ngày ba, mẹ bỏ đi xa. 

Thương vô cùng và muốn báo hiếu mẹ, ba 
Nhưng con cũng là người bình thường như bao nhiêu người khác 
Những lúc con sai 
Xin ba, mẹ đừng nghĩ số phận là đen, bạc 
Phút nông nổi qua rồi 
Con lại khóc 
Sợ ba, mẹ đi xa. 

15-2-2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét