Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

CON SẼ VỀ MẸ ƠI

BẾN ĐỢI

Có một ngày cuối đông
Lạnh chen vào chân cỏ
Ai giữa trời ngọt gió
Chơ vơ cùng bông lay.

Bờ sông trắng hoa lau
Co mình trong rét ngọt
Đợi chờ trong thảng thốt
Bóng thuyền chao bến sông.

Tháng Chạp, cải lên ngồng
Hoa vàng tìm mãi nắng
Người chờ, sao bến vắng
Để tim đập xót xa.

Đông sắp hết, xuân qua
Bến rêu phong vẫn đợi
Thuyền lang thang đâu hỡi
Để mùa xuân quạnh hiu.

Vài ngọn sóng dập dìu
Vuốt ve bờ an ủi
Bâng quơ tìm may rủi
Biết đâu người đổi thay!

1/2011
CON SẼ VỀ MẸ ƠI

Con sẽ về với mẹ mẹ ơi!
Dầu lạnh, dẫu mưa hay đường bùn lầy lội
Dẫu mùa lũ qua, xóm làng thiếu đói
Con sẽ về với mẹ, mẹ ơi!

Tết nay không còn áo mới để phơi
Rổ thóc giống cuối cùng gieo giáp hạt
Khoai nảy mầm trong góc nhà dột nát
Nấu sượng, sùng, mong chóng vụ đông qua.

Miền quê nghèo thiếu lá, thiếu hoa
Thừa gió lào, mưa dầm và bão lũ
Thiếu gối, chăn, gạo, sắn và bao thứ
Chỉ tình yêu thương sưởi ấm xóm lung liêng.

Hàng cau chưa kịp trổ bên mái nhà nghiêng
Gốc rạ ngoài đồng vùi bùn trăn trở
Cánh cò gầy miên man chao nỗi nhớ
Tết con sẽ về với mẹ, mẹ ơi!

26-1-2011

EM CÓ VỀ QUÊ

Em có về xóm biển với anh không?
Với mùa xuân dạt dào trên ngọn sóng
Với tình thương tràn màu hoa thơ mộng
Với bao la trời, mây, nước thẳm xanh.

Em có muốn nắm tay cùng anh?
Bước nhẹ nhàng trên bờ cát trắng
Như tình yêu buổi đầu nhẹ hẫng
Giữa không gian sóng sánh nắng vàng ươm.

Em có muốn về Đồng Hới mùa xuân?
Với cửa sông mãi bên bồi, bên lở
Xa mà gần, say đắm bao đôi lứa
Họa tình yêu như biển cả bao la.

Xóm nhỏ yên bình lung linh sắc hoa
Cho ong, bướm rót mật dịu ngọt
Trầm bổng, du dương, nhẹ nhàng, thánh thót
Em hãy về xóm nhỏ để riêng em!

28-1-2011

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

HÀ NỘI MÙA ĐÔNG

Hà Nội, một ngày đông
Tôi trở lại
Cái lạnh căm hun hút những con đường
Phố tinh mơ
Xạc xào lá rụng
Đâu đó mịt mờ, thoang thoảng hơi sương.

Mấy mùa rồi? ta chưa về
Nhớ lắm
Những hàng cây suy ngẫm ven hồ
Những dòng người chen chúc ồ ạt
Để mình ta giữa phố xá ngẩn ngơ.

Kỷ niệm nhiều với Hà Nội mơ
Cánh cò ngày xưa giữa hồ lộng gió
Những khuôn mặt lấp ló bên ô cửa nhỏ
Ngắm mùa đông qua một nét ngập ngừng.

Hà Nội ta về, phố cũng rộng hơn
Những dãy nhà cao chọc trời vời vợi
Dáng em đi về cũng như bé lại
Và Hồ Gươm cũng nhỏ nhắn xinh hơn.

Vẫn là ta với Hà Nội thôi
Vẫn những lá thuyền ngược sông Hồng bươn chải
Vẫn dãy phố xưa mong người trở lại
Và Hồ Tây vẫn vỗ sóng thành thơ.

Ta không gặp em giữa Hà Nội mơ
Không thấy em giữa buốt căm phố xá
Cái lạnh mùa có làm em vất vả?
Lối quen về, thành lạ nữa không em?.

6-1-2011.

Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

NẮNG VÀ GIÓ

NẮNG VÀ GIÓ

Anh ngẩn ngơ trong màu nắng hanh vàng
Gắng tìm em giữa cao nguyên lộng gió
Nắng mùa đông ào ào lá đổ
Vạt cỏ vàng theo bóng nắng lang thang.

Tây nguyên ơi! Em bao la ngút ngàn
Và hoang dại như chưa từng được biết
Ai đã gọi từ lâu lời tha thiết
Buông dồn dập nhịp thở thẳm ngực sâu.

Chiều nay em đưa anh về đâu?
Mà nắng đổ chừng không tắt nổi
Đợi mãi đêm cho dạt dào gió nổi
Mang hương mùa vây kín lối chung quanh.

Nơi ngọt ngào nhất là em, là anh
Nơi ta ngồi cũng là nơi nắng trãi
Màu quên thẳm trên cao
Màu nhớ nồng ở lại
Chớ buông lời cho mắt đã đắm say.

Gió từ em xao xuyến thổi đêm ngày
Rào rạt nghiêng cả núi rừng vời vợi
Theo dòng thác thét gào niềm mong đợi
Biết lối chừng anh bươn bả theo sau.
Nắng chụm rồi vào dấu chân nâu
Hai bóng cũng chìm vào trong đất
Núi vẫy rừng mà anh không thấy mặt
Nỗi mong chờ neo vợi ánh sao khuya.
Ta sẽ còn nhau mãi mãi sớm trưa
Cho nắng đổ tràn đại ngàn gió lộng
Một mai đây giữa bầu trời cao rộng
Em có hướng về miền đất thẳm xa xôi?

Daklak 21-12-2010.
KHÓC

Anh biết rõ những lần em khóc
Dù lặng thầm hay trong đêm thổn thức
Những giọt nước mắt biến mất trong khoảnh khắc
Niềm vui, nỗi buồn với anh, em cần thiết
Nhưng với đời chỉ có thể dửng dưng.

Cái khóc của em bất chợt vô chừng
Nên nước mắt không rơi, lơ lửng.
Đủ cho anh đưa tay nhẹ hứng
Nước mắt em và chia sẻ từ em.

21-12-2010.

NÓI MỘT MÌNH

Ta cõng trên lưng một núi thời gian
Và thêm cả tình yêu em vụng dại
Thời gian đi, ta dạn dày, từng trải
Chỉ mình em trẻ lại mãi trong ta.

Ta mong thời gian đừng vội trôi xa
Để ta trẻ để yêu em hơn nữa
Một nửa đời lặng chìm trong tơ tưởng
Hỏi được gì trong một nửa mai kia...

Những bình minh đi, chiều xế lại về
Trời đất mãi mê chuỗi vòng quay vô tận
Thời gian không đủ nên yêu em lận đận
Có cùng em khi nắng rủ bóng tà?

Cuộc đời người dài hơn cuộc đời hoa
Sao hoa đủ thời gian yêu bướm, ong, kết trái.
Ngẫm tận cùng trong lắng sâu, có phải
Người ta yêu nhầm cái na ná tình yêu...

22-12-2010.

NÓI THAY EM

Anh có còn là anh nữa không?
Khi ví em với cái này, cái nọ
Anh có còn như trước nữa không?
Mà bỗng dưng thả hồn theo mây gió.

Em không đòi anh làm nắng thủy tinh
Không đòi anh thả sao trời vào mắt
Không ví em như gió chiều xa khuất
Hay coi em như vạt nắng hoàng hôn.

Em chỉ mong ở bên cạnh anh
Những lúc vui buồn và những nơi có thể
Em cũng muốn anh để em rơi lệ
Với xúc cảm bất chừng hay vui sướng thoảng qua.

Anh biết em chẳng bao giờ nói ra
Để dòng đời tự nỗ lực diễn đạt
Trong khuôn nhạc thăng trầm hay bình yên câu hát
Đổ về em xuôi một bến sớm chiều.

22-12-2010.

MỘT THOÁNG MÙA KHÔ TÂY NGUYÊN

Tây nguyên!
Một ngày tôi trở lại
Con đường xưa nay nắng gió chập chùng
Mùa khô xuyên thẳm núi rừng
Để cho hơi lạnh lưng chừng ngọn cây.
Những mầm sao non lấp ló đâu đây
Khẽ đón sương chiều xuôi dần chân dốc
Con đường khúc khuỷu
Nên bóng tà xuống gấp
Giục tôi về với rừng núi hoang sơ.
Sương trắng bồng bềnh
Xuyên qua những ngọn cây bơ vơ
Mùa đông lạnh, cây có buồn rủ lá?
Buông xạc xào một mùa mưa hối hả
Gọi nắng về rải lối đi quen.

Chợt thấy giữa đất trời
Thoang thoáng bóng em
Áo đổi màu và âm thanh mới lạ
Con đường gập ghềnh xưa
Giờ trở nên thong thả
Cho tôi thầm thì mong ngóng trước sau.

Bóng chiều dần và ta tạm xa nhau
Em trở mình sau một ngày vất vả
Vẫn là em, sao tôi thấy lạ
Nắng vàng hơn theo em ngửa bàn tay
Chợt gần
Chợt xa
Lại trông ngóng tháng ngày…

Daklak 23-12-2010.

TỰ NHẮC MÌNH

Em đừng trách anh hồ đồ, nông nổi
Bởi nói trao em hết cả cuộc đời
Anh là vậy, trái tim yêu nóng hổi
Và tâm hồn đôi lúc rải đôi nơi…

Có thể anh như ngọn gió kia
Rời thung xa là đi cùng trời đất
Chiều xế quên về, tự hỏi chăng được mất?
Nước mắt chờ, thung lũng vợi chong đêm…

Bớt nỗi buồn, điệu nhớ có dài thêm
Anh vẫn mãi người đàn ông nông nỗi.
Chút sơ suất, đâu làm gì phạm tội
Xét cho cùng, ai hoàn thiện đâu em!…

23-12-2010

ĐÀN ĐÊM

Hãy đàn lên đi em
Cho đêm dài nhón gót
Dìu nhau vào câu hát
Cùng tiếng đàn em ca.

Ơi cô gái Ba-na!
Hỡi núi rừng sâu thẳm
Nghiêng một trời rực nắng
Đổ đầy trong mắt em.

Ơi chàng trai Tây Nguyên!
Vai vác trời, đạp núi
Vời non cao, vực xoáy
Cõng mặt trời trên lưng.

Em ngân tiếng tơ-rưng
Anh hút hồn sáo vĩ
Gió chợt sững, chim ngưng
Tiếng suối chừng mơ ngủ.

Tiếng đàn tan vào gió
Hòa nhịp đêm cuối mùa
Nên lòng ai để ngõ
Se lạnh chừng, lạ chưa?

Anh hút mãi tiếng đàn
Em gieo lời sáo rải
Hẹn mùa sau gặp lại
Gửi theo đàn, tơ-rưng…

Daklak 24-12-2010

VỤN VẶT RIÊNG

Gió lạnh lại về
Chiều cuối năm hút theo miền dĩ vãng
Ngọn hoàng lan gối đầu lên khung cửa
Lạng lẽ nhìn ta ngơ ngác điều chi!

Ta thả mình trong tâm tưởng
Những ngày qua đi
Gieo hồi ức vào bầu trời xám mịt
Thương một màn mây
Không làm được gì nên nuối tiếc
Sao thời gian cứ vội vã đi qua.

Cái muốn chẳng gần
Cái không muốn chẳng xa
Người đứng một chân
Khó thăng bằng hiện tại
Mong muốn lại trở nên bất lực
Như bao người mắc phải
Lời nói rồi thay đổi được riêng ai.

Không dừng lại hôm nay
Sao đến được ngày mai?
Trong vô lý nảy mầm điều có lý
Tự nhắc thôi, vài điều suy nghĩ
Viết an nhàn
Lỡ sống chớ vô tâm.

26-12-2010.

MỘT BỜ

Những đôi bờ xuôi biển
Chẳng bao giờ gặp nhau
Cùng gọi đò nối bến
An ủi rằng: kiếp sau.

Anh không vậy đâu em
Chẳng muốn hoà biển rộng
Tình yêu là cõi lòng
Giữ mài hình trong bóng.

Bờ của anh tuy rộng
Vẫn khép về phía em
Nối liền hai nhịp sống
Cho nước dâng nhiều thêm.

27-12-2010

Thoang thoảng mùi hoa sữa
Rải sâu vào hương đêm
Gió gối lên khe cửa
Ngân dịu dàng, dịu thêm.

Em một thời đuổi nắng
Hong hương theo gió đồng
Anh, một trời thầm lặng
Thả hồn neo thinh không...

Hết mùa thương gửi nhớ
Sâu thẳm không nhận ra
Cuối trời xuôi tiếc nuối
Bỏ gần về nơi xa...

27-12-2010


Miệt mài mài ngòi bút
Xoá, tô được mấy dòng
Giải bày thêm một chút
Cảm xúc đời mông lung.

Nghĩ cho mình kém cỏi
Bao người một bầu trời.
Biết nắng vào liếp cỏ
Sao đón chiều lửng rơi?

Ta cựa mình nhập lại
Từng chữ nên một bài
Chọn hoang không, gửi bóng
Nên mãi chờ... sớm mai.

27-12-2010


CHIỀU CUỐI NĂM

Biết nói gì chiều nay
Mùa đông chừng nấn ná
Cuối năm quàng vội vã
Gánh nhọc nhằn chưa rơi.

Đâu đó mở khoảng trời
Lọt hây hây chút nắng
Đủ vàng hoe cỏ lặng
Co ro một mùa qua.

Cây nhú mầm khe khẽ
Đất thong thả vun đầy
Chuẩn bị mùa xuân mới
Gắn lộc thơm cỏ cây.

Ta gửi vào gió kia
Nhọc nhằn cùng năm cũ
Ươm sắc vàng quyến rũ
Ong bướm về trong ta.

28-12-2010
THĂM BẠN ĐÔI DÒNG

Chiều đông vắt vẻo nắng ngọn cây
Cỏ xanh, rêu trắng, ngõ xám dày
Ghé qua thăm bạn, đường sương lặng
Nhắn lời lên hiên vắng đâu đây.

Không tiếng chim gù, không võng đưa
Mái bồng khói biếc, chèn song thưa
Lơ là giọt nắng nghiêng ảo ảnh
Đẩy chiều nhẹ hẫng, huyền hay mơ.

Tơ lòng dệt lưới miền neo vắng
Lui gót dặm thêm nét thẫm chờ
Nay mai son bước đường vạn dặm
Lại chồn chân rơi lá mùa xưa.

28-12-2010

Nghiêng nắng nương theo bóng xế tà
Đó đây lấp ló gió đưa hoa
Chiều dâng tím cỏ bồng sương mỏng
Dõi bóng tri nhân thoáng xa xa.

Người chen, người lấn, chẳng nhận ra
Cảnh xưa, vườn cũ, nay khác xa
Đâu hay liễu khóm đưa nốt rũ
Nuốt lặng, quay lưng, đón mùa qua...
...
29-12-2010
CẢNH CHIỀU ĐÔNG CUỐI NĂM

Ngang chiều nhẹ hẫng bóng ai qua
Tà áo óng vàng, liễu thướt tha
Hồng nâng gót nhẹ, tầm hoang dấu
Phảng hương thong thả ngỡ chưa xa...

Nắng rải đều lên mái cỏ xanh
Sương sà lãng đãng đắp lều tranh
Ô hay, ai ngờ nhà xưa đó
Thoáng đụn bội mùa, ấm nắng hanh...

Gió nhởn nhơ chơi, quên chiều xế
Vội vàng quay gót, lá mía chen
Giật mình dế gảy đàn ru ngủ
Thấp thoáng bếp hồng ánh lửa nhen...

Đầu cành luyến tiếc bưởi chăm con
Buông hương lác đác cùng mưa non
Ngỡ xuân lạc bước, chiều đông xế
Mới hay phảng phất chút se còn...

Kìa đằng lan rủ mờ sương trắng
Lóng lánh non phơi sóng giãn chiều
Lửng lờ mơ ngủ, mây bẽn lẽn
Nối một khoảng trời yêu cô liêu...

Rủ chiều xanh lúa đồng xa xa
Trời nhập đất, còn ta với hoa
Chừng như e lệ, che cánh mỏng
Lững thững sao rơi lọt hiên nhà…

Một chiều đông rủ, đêm vãn bóng
Để một ngày mai, xếp lại mùa
Ngang qua còn tiếc năm vấn cũ
Quấn trời đất mãi ánh màn mơ.

30-12-2010

BẢN FOX MÙA XUÂN

Bừng lên
Mùa xuân
Nắng vàng
Vào đất.
Say sưa
Hút mật
Tất bật
Chú ong
Cong lưng
Cần cù
Kể gì
Tích tắc.
Giật mình
Tỉnh giấc
Nụ vối
Đâm chồi.
Gió vương
Lưng đồi
Rập rờn
Cánh bướm.
Say sưa
Lúng liếng
Hoa cài
Sương mai.
Thoang thoảng
Một hai
Bông nhài
Thơm phức
Ấm trà
Rạo rực
Khói biếc
Lưng xuân.
Giàn lý
Đầu sân
Lay phay
Mưa bụi.
Tím phơi
Bịn rịn
Chút đông
Còn dư.
Ngọn cỏ
Dường như
Bần thần
Chưa rũ.
Bông cúc
Chớm nở
Rụt rè
Lại thôi.

Chỉ có
Em tôi
Long lanh
Sắc nắng.
Đất trời
Nín lặng
Vỡ òa
Trong xuân.

2-1-2011.

NHỚ QUẢNG NGÃI MÙA XUÂN

Nâng cả một mùa xuân
Đặt xuống lòng Quảng Ngãi
Cho người xa gần lại
Những tháng ngày vấn vương.

Bên sông Trà yêu thương
Núi Ấn chiều soi bóng
Rải hương vào gió lộng
Quế Trà Bồng chơi vơi.

Núi Bút còn đây thôi
Rừng Ba Tơ nhớ mãi
Trống Sa Huỳnh vọng lại
Bao đêm ngày đấu tranh.

Cả Diên Niên dậy sóng
Sơn Mỹ còn chưa vơi…
An Tân mùa xuân mới
Giao hòa lưng đất trời.

Đất Kim Long xanh lại
Sông Vệ nước đâng đầy
Lúa vàng ươm đồng bãi
Mìa vờn theo bóng mây.

Đồng Mộ Đức đất ấm
Đức Phổ nắng dát vàng
Biển Sa Kỳ vỗ sóng
Cho xuân về miên man.

Ngày mai người đi xa
Gửi mùa xuân ở lại
Ôm đất trời Quảng Ngãi
Giữa tình người bao la.

2-1-2011