Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

TẢN MẠN HẠNH PHÚC

Hạnh phúc không phải câu chuyện hoang đường
Không phải trong những điều ta than thở
Hạnh phúc đơn giản hơn rất nhiều ta nghĩ
Một nụ cười sau lời gọi cả em.

Hạnh phúc hàng ngày, hàng đêm
Ta lo mẹ ở xa trở trời, trái gió
Hạnh phúc tìm đến khi chiều qua ngõ
Bóng em về ấm lại nẻo đường xưa.

Hạnh phúc khi mua tờ vé số cụ già
Mà ta biết chẳng bao giờ trúng được
Hạnh phúc khi chia đôi ly nước
Bạn cùng ta giữa cái nóng trưa hè.

Hạnh phúc khi ta đi làm về
Con ôm chân gọi ba và gọi mẹ
Hạnh phúc khi ta say giấc cười khẽ
Biết nửa kia cũng đắm đuối ngọt ngào.

Ta trở mình trong giấc chiêm chiêm bao
Chợt đau nhói từ trái tim, trí óc
Tình cảm, lý trí đan xen rối nhất
Hạnh phúc về khi ta quên sự thật
Và ngày mai mặc kệ chốn nương thân.

Hạnh phúc là khi ta không biết mình hạnh phúc.


29-7-2016 

EM HÁT VỀ NGÀY ĐÃ QUA



Anh lặng nghe em hát về Trường Sơn
Bài hát về hai mùa mưa nắng
Về hai đứa ở hai đầu xa thẳm
Những đam mê vẫn đốt cháy đại ngàn.

Em hát về những con người tuổi hai mươi
Đầu chạm mây mà chân không chạm đất
Yêu say đắm dù thân thể còn, mất
Để bình yên cho đất nước ngàn năm.

Em hát về những chuyến tàu xa xăm
Mang người đi mà không ngày về lại
Tuổi thanh niên ươm xanh đồng, xanh bãi
Nỗi đợi chờ của mẹ hóa mênh mông.

Em hát về biển xanh, những dòng sông
Những con tàu ba không lặng lẽ
Đón cái chết như tự nhiên có thể
Mỗi ngày đi gọi mỗi chuyến trở về.

Mỗi cuộc đời, mỗi nốt nhạc đam mê
Thả khát khao vào khuông dòng sự sống
Người hy sinh, hồn hòa vào gió lộng
Phả bình yên lên đất nước mai sau.

Trong bài hát em có những nốt đau
Của hy vọng hóa thành tro dập tắt
Những ước mơ chết đi không thành sự thật
Nên người nghe trăn trở với vô tâm.

Em hát lên những dấu lặng thăng trầm
Gieo thầm lặng vào nỗi lo xoáy bỏng
Em cứ hát, tia cuối cùng hy vọng
Thắp ngày mai, quên đau đớn hôm nay.


27-7-2016

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Tựa

Tựa vào em! tựa vào đêm 
Như say mà lại như mềm tiếng ru 
Tựa vào em, tựa ban trưa 
Nóng như lửa đốt cho dù đón đưa. 


Tựa vào em, tựa cơn mưa 
Lót yên trong dạ cho vừa mỏi mong 
Tựa bờ vai, tựa hư không 
Mảnh đời nặng nỗi, cõi lòng chớm thơ 

Tựa vào em tựa giấc mơ
Ra ta quên lãng đợi chờ, nhớ mong
Tựa vào em tựa giấc nồng
Vươn vai chợt thấy thiệp hồng vãng lai.

Tựa vào em tựa vào ai???

27-7-2016

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

LỜI CỦA CÁ



Thôi chào nhé! Biển xanh yêu dấu!
Ta trở về với nguyên thủy hoang sơ
Làm tế bào như từ khi biết sống
Hẹn mai sau đừng đau đớn như giờ.

Ta đã sống với dạt dào của biển
Đã bình yên bình minh đến xế tà
Đã đùa bợt giữa sóng gầm bão tố
Coi trò chơi là những trận phong ba.

Ta đã sống như thăng trầm cổ tích
Để bốn mùa biển thi vị yêu thương
Nuôi nhân loại đến chân thành nhỏ nhất
Chưa bao giờ ta hối tiếc, buồn vương.

Nay ta đi, bởi vì không thể sống
Biển trong ta gào thét đến quại quằn
Không thở nỗi những hà hơi ân huệ
Ta đi rồi, nhân loại có băn khoăn?

Biển không sống nếu là ta đã chết
Từ giản đơn đến rối ren, ta biết
Ngôi nhà ta khô cứng đến quặn lòng
Bạn bè ta đều đã chết long đong.

Ta chỉ còn hơi nói lời từ biệt
Nhân loại hơn ta vì người hiểu biết
Một mai kia sự sống biển hồi sinh
Ta sẽ về đón xơ xác bình minh.


26-7-2016

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

BIẾT HỎI AI

Khi tôi được sinh ra
Đất nước đã có rồi
Đất nước hàng triệu năm 
Từ thuở những hạt sống hoang sơ
Đến những câu chuyện thật như cổ tích
Đất nước tôi trầm mình ẩn, dịch
Qua thời gian dời đổi thời gian
Lịch sử.
Núi sông bạt ngàn
Biển khơi dào dạt
Năm tháng đi qua từng người
Đổi thay
Ngọt bùi, đắng chát
Trong bàn tay có muối mặn đầu môi
Trong đôi mắt có màu mưa, mùa nắng
Đôi chân qua ruộng bùn, những miền hoang vắng
Để lại nỗi mong chờ
Khát khao.
***
Đất nước tôi ơi!
Không còn như những năm nào
Lịch sử chỉ còn là dĩ vãng
Những miền đất xanh hóa khô cằn, quên lãng
Tôi và mọi người
Hèn yếu thê lương
Đất nước của những con người bất thường
Từ nội tâm đến bàng quan cốt cách
Chân đạp lên mồ hôi cho bàn tay giữ sạch
Lồng lộng với bao người gian nan.
Mỉa mai thay những chuyện đáng bàn
Dâng lên trà dư tửu hậu
Ta thấy mình sống ươn ai như bóng trên tường đá
Lay lắt trong đêm
Quặn lòng giữ chút bình yên.


26/7/2016

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2016

KHUYA MÙA HẠ


Không còn ai thức nữa nhỉ
Xạc xào lá rụng phố khuya
Không còn ai cười nữa nhỉ
Chợt thấy đêm dài lê thê.


Ta lướt phím đàn nhẹ hẫng
Đón giấc mơ rơi bên hè
Miết vào đêm trầm sâu lắng
Nốt lặng vịn vì sao khuya.


Sương ngủ quên trong hoang vắng
Có xanh khô rát màn đêm
Mùa hè mênh mông bỏng nắng
Nên đêm rút lại nhiều thêm.


Chợt thấy chạnh lòng thức giấc
Có vợi vời nỗi cô đơn
Đêm còn, lòng ta được, mất
Một ngày mới cứ dài hơn.


25/7/2016

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Dựa vai em

DỰA

Anh dựa vào bóng đêm
Thấy vầng sao lấp lánh
Anh dựa vào sương lạnh
Thấy ngọt ngào đi qua.

Anh dựa ngọn gió xa
Mang về em hơi ấm
Những nhọc nhằn suy ngẫm
Dựa thời gian gửi dần

Anh dựa vai người thân
Xúc cảm lên da diết
Vai mềm mà mãnh liệt
Hơn hàng vạn non cao.

Chỉ tiếc tìm ở đâu
Vai người xưa yêu dấu
Ngàn năm sau vẫn vậy
Cái dựa là hư vô.

24/7/2016
TIẾNG THỞ ĐÊM

Ta lắng nghe tiếng thở dài của đêm
Âm hưởng diệu kỳ đi qua ngõ nhỏ
Đôi điều lạ, đôi điều quen để ngõ
Ta nghĩ về em thực ảo vô thường.

Tháng Bảy về nhắc nhịp cố hương
Cái nắng, mưa đan vào trong đất
Màu xanh hóa vàng, héo khô hóa ngọt
Muối mặn mà, thô ráp bám trên vai.

Hai nụ cười vắt qua cái nắm tay
Hai cái nhìn đu đưa như lỡ nhịp
Mùa hạ già không còn màu thắm thiết
Nắng vô tâm trong bóng đã xế chiều.

Tiếng đêm, tiếng ngày, đọng lại bao nhiêu
Như lòng ta bấy nhiêu năm lưỡng lự
Vạn vật đi qua, ta âm thầm nghĩ
Điểm cuối cùng nơi ấy chuỗi em theo?

23/7/2016
NHỮNG PHÚT HIẾM HOI
Có những phút hiếm hoi
Ta nhớ về quá khứ
Một thời trong sáng ấy
Tràn niềm tin vào nhau.
Có những phút đắn đo
Ta lo cho hiện tại
Bi quan và sợ hãi
Đủ mọi điều trái ngang.
Có những phút miên man
Ta nghĩ điều sẽ đến
Mong em đừng quyến luyến
Ta lơ đễnh vì ta.
7/2016
NỬA ĐỜI BÂNG QUƠ

Anh ghé qua bên em
Tặng chút chiều vội vã
Gửi nửa đời sỏi đá 
Rồi vội vàng đi ngay.

Em đơn giản, thơ ngây
Tin điều không có thực
Để nửa đời thổn thức
Nhầm những điều mơ say.
... 

Bao năm tháng, chiều nay
Ta cùng trách hiện tại
Ai đùa, tin, hay tại
Một buổi chiều bâng quơ?

23/7/2016

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

ĐÊM THÁNG BY

Anh gom hết mùa thu gi cho em
Đêm tháng By
Nng có dài hơn chiu quên không vy?
đt tri mênh mang.
Trong mùa thu anh không có lá vàng
Ch mc mc màu bng lăng tím
Như chính em cùng git mưa bn rn
Vt lên mùa thu xa xôi.
Bâng khuâng trôi
Trên tà chiu óng đ
Cánh ca đóng cht lang thang đó đây như gió
Mt mi ng trong vòm hư vô.
Trong làm thu gi em có ni yêu thương ngt ngào
Thong đôi li trách kh
Nhng s tht v em như thế
Cy vào sao đêm mùa thu
Mùa đui bt xa lc xa lơ
Sao em c vy gi hoài đến thế
Anh và em
Gn ri xa như th
Ni hoang vu mùa thu.

18-9-2016

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2016


VÌ SAO TÊN EM

Anh lặng lẽ sắp những vì sao
Thành tên em về đêm lấp lánh
Giữa ban ngày em bình yên lẳng lặng
Giấu tâm hồn vào trời năng mênh mang.

Anh gọi thầm nên nhấp nháy sao giăng
Giữa sáng, mờ mà em rất rõ
Sao tình yêu bốn mùa cháy đỏ
Từ trái tim đến trái tim.

Mọi người quen với vì sao tên
Mà xa lạ với tình yêu ẩn giấu
Chỉ anh hiểu thấu đạt xa xôi ấy
Tên của em theo nhịp sống của em…

Ở rất xa, vì sao có buồn thêm!


18-7-2016

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016


MUỐI MẶN

Anh gọi em là biển xanh
Mênh mang một đời sâu thẳm
Anh gọi em là muối trắng
Cho anh cuộc sống mặn nồng.

Một thuở tình yêu mênh mông
Chớm nụ, đơm hoa, kết trái
Một đời đắn đo lẽ phải
Nghĩa tình giữ lại bên nhau.

Sắc, hương năm tháng nhạt nhàu
Chỉ còn mồ hôi, muối mặn
Thấm vào thịt da sâu lắng
Mùi quen như thuở hoang sơ.


14/7/2016
CŨNG BUỔI CHIỀU

Ta nhớ chiều nhạt nắng
Thả
bạn trong tiếng ve
Bâng khuâng đôi bóng vắng

Để nao nao đêm về.

Trời xanh trong cánh chuồn
Lá vô tâm qua ngõ
Cây rơm vàng hóa đỏ
Qua sắc chiều ngẹn ngào.

Trong biếc mà lao xao
Tiếng thở dài, thở vắn
Dòng đời dài, ta ngắn
Một mắt xích làm nên?

Cây cỏ rồi sẽ quên
Mưa rào hay nắng hạn
Chỉ có ta và bạn
Nhớ về nhau một đời.

Bên bạn chiều thảnh thơi
Bên ta chiều lo lắng
Tưởng nhẹ mà hóa nặng
Bạn có chiều như ta?!


14-7-2016
NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI

Ta lắng nghe hơi thở của biển khơi
Ta lắng nghe hơi thở của trái đất
Tiêng thở của công lý
Của chiến thắng
Của lịch sử một phần.

Hơn ngàn năm Hội nghị Diên Hồng
Để lại hôm nay tiếng thở dài lo lắng
Tiếng lầm bầm hèn nhát trong yếu mệnh
Không được nói và cúi đầu được nghe.

Mọi người đều biết tốt xấu để che
Nhưng có biết ngày mai là mưa, nắng?
Có biết ngày mai gánh nhẹ thành gánh nặng
Đi lơ ngơ trong lo lắng, nhọc nhằn.

Ta không cần ngủ yên tại chỗ
Ta muốn đi lên
Dẫu ta biết là chông gai, vực thẳm
Ta chỉ là một con người
Một đời người trong không gian và thời gian vô tận
Sự lo lắng của ta chẳng là thá gì.

Ta làm những điều để chứng minh ta đang đi
Đi vào nơi người đời không dám đến
Những kẻ sống quanh ta nhẹ nhàng quây kén
Họ gọi là khôn ngoan
Họ gọi là thông minh và đủ thứ từ mị danh hoa mỹ khác

Mỗi người dân là một nốt nhạc
Nhảy nhót trên khuông nhạc dòng đời
Có thể thành bài ca hùng tráng tràn hơi
Cũng có thể là suy ca ủy mị chán chường thời cuộc.

Khuất dần những gã quay lưng
Đun sôi một trời mây nước
Không cần điện, dầu, và không cần đuốc
Về lại thuở ban đầu sơ khai
Để trái đất không còn những tiếng thở dài.


14-7-2016

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

GỬI LỜI ĐẾN BIỂN

Anh không còn làm thơ về biển
Để tặng em miên man suốt bốn mùa
Không còn xúc cảm bên bờ cát trắng
Con sóng cào trong anh những âu lo.

Em có biết biển ngàn đời sự sống
Nuôi tình yêu trong tiếng vỗ dập dìu
Hay hờn giận bằng thét gào bão tố
Một màu xanh vô tận biết bao nhiêu.

Nay tiếng sóng chỉ là lời than vãn
Nước xanh kia là sự chết vội vàng
Ta giữ biển bởi không còn là biển
Ngoài khơi kia không còn chỗ lang thang.

Chân trời vắt một màu quên bỏ ngõ
Nước mắt khô chẳng đốt cháy thành lời
Sự sống bạc đời khô như lá cỏ
Vô vọng gào tìm chốn thảnh thơi.

Bao xúc cảm từng ngợi ca về biển
Bỗng vô dung trong lớp lớp cát vùi
Quà lính biển – cành san hô trắng muốt
Cũng vỡ vụn thành cát, hóa thành hơi.

Anh bỗng thấy mình trở nên yếu đuối
Thẹn thùng mang danh con cháu rồng tiên
Không dám nói, không dám nhìn về biển
Chỉ ngậm ngùi than giận dữ gầm lên.

Ta không thể sống nếu là biển chết
Không thể lướt đi bằng xúc cảm mù lòa
Dẫu không gian và thời gian vô tận
Vô vọng gửi lời đến biển khơi xa.


4/7/2016

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Nhớ em


Nhớ em những ngày anh đi xa.
Nhớ gia đình đè nặng đôi vai gầy mòn mỏi.
Nhớ giọng nói thường ngày em vẫn gọi.
Để anh yên lòng nơi xa.

Anh nhớ trong câu ca xưa có những con cò.
Lặn lội nuôi con hoài nơi quãng vắng.
Chịu đựng bao nỗi vui buồn trong im lặng.
Để anh yên lòng nơi xa…

Anh biết nhiều khi không thể nói thành lời
Dù biết cả chiếu chăn cũng miệt mài chờ đợi
Cảm ơn em yêu, những tháng ngày mong chồng vời vợi
Vẫn gắng để anh yên lòng đi xa.


Đà lạt 30-4-05

KỂ CHUYỆN MÙA HÈ


Ta kể em nghe về một mùa hè
Đó là mùa lửa cháy vào biển khát
Đó là mùa những vô tâm dào dạt
Cây đâm cành ngược xuống đất sâu.

Đó là mùa nắng chẳng biết để đâu
Nên cứ chói vào lòng người lo lắng
Con đường quen mà cứ luôn lạ lẫm
Ta bước đi trong ảo giác nhọc nhằn.

Một mùa hè đầy rẫy những băn khoăn
Nỗi âu lo trong bát cơm, bát cháo
Triết lý mụt mằn gọi là táo bạo
Ảo tưởng tràn đầy áo xống xông xênh.

Đó là mùa bao chuỗi phận lênh đênh
Sống dập dềnh trong xê dịch tâm tưởng
Những nẻo đường đan nhau vô hướng
Nước mắt khô thăm thẳm biết nhìn đâu.

Phận mùa hè chao đảo bể dâu
Hình dung không che được lòng khao khát
Lời cầu xin ngòai đường thay tiếng hát
Cơm qua đêm thay gạo nấu được mùa.

Đất đã khô và biển cũng cháy khô
Theo mùa hè đến tận cùng sợ hãi
Bao nhiêu người không dám quay đầu lại
Ràng buộc vô hình đè bẹp khát khao.

Một mùa hè vô cảm đến nôn nao
Ta chỉ dám sẻ chia đầu ngọn nắng
Em đừng nhìn về phía màu đen vắng
Nơi ấy ngâm lo lắng tội mùa hè.


4/7/2016