Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

LỬA RƠM

Được quay về với khói rơm, khói rạ
 Nhớ nồi cơm mạ nấu, nhớ chiều quê
Lam khói biếc như mây sà da diết
Vừa bước qua đã hẹn bước ngày về.

Cơm mạ nấu, rơm thừa mà củi thiếu
Gạo vừa xay, lặng lẽ vệt phù sa
Mùa đông lạnh, mưa chen cùng với lửa
Tí tách rơi nên khói cũng thành hoa…

Bao nhiêu năm ngỡ chỉ còn dĩ vãng
Ước mơ đi, gửi lại khói rơm mồi
Cơm giáp hạt không còn mùi lửa thổi
Chén, bát, đũa, thìa lận đận vậy thôi.

Cơm lửa rơm mà cháy bừng khát vọng
Quần áo sờn nên hóa cánh bay xa
Nay về lại bên nồi cơm thuở trước
Vẽ ngậm ngùi lên khói thoảng ngày qua.


30-7-2017

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

ĐỊNH NGHĨA ĐÊM 
Cứ nghĩ rằng đêm chỉ là đêm 
Ai hay sương khóc ủ men thềm 
Nỉ non trăng khép chùm lá ướt 
Chim vòng khản tiếng, bóng dài thêm. 

Không gian thu lặng lẽ bình yên 
Mình ta man mác gửi mọi miền 
Tâm hồn cảm hoá chùm khô khốc 
Đếm ngược, lần xuôi nếp màn đêm. 

Cứ vậy, ai xui nhớ triền miên 
Năm tháng chua cay, dữ hoá hiền 
Chật vật tìm giấc khi đêm đến 
Dại dột rằng đêm chỉ là đêm! 

30-7-2017

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

LỐI RẼ GIỮA HAI MÙA



Ta trở về nơi nắng đã đi qua
Mùa Hạ cuối dắt trong từng kẽ lá
Dấu chân em giữa chiều xưa óng ả
Vẫn đậm, mờ trong kỉ niệm mênh mang.

Mùa Hạ nay không còn những điệu đàng
Bóng người xưa chỉ còn phảng phất
Thời gian hong khô giòn sự thật
Chỉ là duyên dáng chút chiêm bao.

Hạ đi rồi, Thu rón rén nao nao
Từng hạt mưa chìm dần kí ức
Tình yêu ngủ trong hoài niệm dần thức
Đếm thời gian qua tiếng lá lao xao.

Chuyện hôm nay vẫn giống chuyện năm nào
Ta vẫn vậy, nông nổi và lắm chuyện
Em lặng lẽ mơ màng trong thánh thiện
Đánh giá người bằng sâu thẳm xa xôi.

Ta biết rằng, yêu không thể chia đôi
Mỗi đứa ôm một nửa về hai phía
Lỡ trao rồi, lại ngậm ngùi thấm thía
Đâu suy tư như bản nhạc lưu truyền.

Nuôi tâm hồn bằng những khoảng lặng yên
Nuôi thể xác bằng ồn ào phồn thực
Bâng khuâng ngủ khi giấc mơ còn thức
Nhặt vui buồn rơi vãi ngõ xưa qua.

Giữa hai mùa, lối tình yêu đi xa
Ta muốn nói những gì chưa nói được
Ươm mắt em một khoảng trời mây nước
Để nắng về nối lại tháng ngày qua.


30-7-2017

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

NHỮNG NGƯỜI LÍNH



Những người lính trước giờ ra mặt trận 
Họ cười vui như trẻ tắm mưa rào 
Trước mặt họ; mẹ khóc, chị, em khóc 
Người cha già nhìn thăm thẳm nao nao. 

Người lính trên chuyến tàu vào khói lửa 
Nhớ đồng quê rào rạt trắng cánh cò 
Cây rơm sũng vết chân bò gặm nát 
Gió mùa về nghiêng ngã nỗi âu lo. 

Những người lính trước giờ nổ súng 
Và vội bát cơm, bỏ lại mọi điều 
Trong mắt họ là lửa chiều cháy ngút 
Rực đỏ bàn chân, bỏng nóng tâm thiêu. 

Những người lính trên chiến hào ngã xuống 
Người về đất, hồn hoá bóng tre làng 
Chao qua lại giữa lòng quê thân thuộc 
Kể chuyện xưa qua ngọn gió mênh mang. 

Người lính không nằm trong lòng đất mẹ 
Họ bay theo cánh én gọi mùa xuân 
Toả hương sen mùa hạ vàng bát ngát 
Đắp yên bình lên Tổ quốc ngàn năm. 

27-7-2017

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ



Em đi áo trăng lồng mây nước 
Thả xuống hồn anh những dại khờ. 
Bóng em lửng giữa hai nhịp bước 
Chẳng vội vàng mà rối đường tơ. 

Hoài niệm nhỏ, tình đời cũng nhỏ 
Vẫn ươm mầm đợi nắng mùa sau. 
Đất vẫn ngậm mưa Ngâu thoáng ướt 
Khẽ vun lên năm tháng phai màu. 

Con đường vắng cuối cùng lãng đãng 
Dắt vào miên man thuở ngại ngùng. 
Lòng dịu ngọt giữa trời nắng rát 
Nhớ một thời ngỡ trắng thuỷ chung. 

26-7-2017

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

DÒNG SÔNG VÀ CUỘC SỐNG



Thế giới muôn màu với bao dòng sông 
Có những dòng suốt một đời phẳng lặng 
Có những dòng đầy cung bậc thác trắng 
Đều cuối cùng về với biển mênh mông. 

Nơi dừng chân, sông lại hoá mây bay 
Lại đâu đó tìm cội nguồn khe suối 
Kiếp luân hồi, thác ghềnh hay nông nổi 
Vẫn là giọt nước vô tận thiên nhiên. 

Ta cũng vậy, cuộc đời như dòng sông 
Cũng cảm xúc, phấn đấu và lặn lội 
Ghềnh thác cuộc đời khiến ta chìm nổi 
Sinh ra là không, cuối cũng là không. 

Vì lẽ gì mà ta phải phiền lòng? 
Không giữ được những bình yên tâm tưởng 
Chia sẻ hạnh phúc, vui buồn mọi hướng 
Mỗi cuộc đời, mỗi giọt nước thăng hoa. 

Cứ yên hoà, ta sống chính là ta 
Hoa toả hương, rồi sẽ thành trái chín 
Ta như dòng sông, chẳng gì bịn rịn 
Gửi ngọt ngào, cay đắng mỗi ngày qua. 


25-7-2017

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

CHÚT HOÀI MONG LÃNG ĐÃNG CUỐI NGÀY XƯA



Ở đầu kia là giọng nói của em 
Dẫu cách xa, vẫn ngọt ngào đến thế! 
Giọng nói một thời đắng cay dâu bể 
Đưa lòng em vượt gian khó thời gian. 

Vẫn chỉ là thôi âm hưởng nhẹ nhàng 
Những ngắt điệu không có gì thay đổi 
Ta lắng nghe, quay lại thời nông nỗi 
Giao hưởng dịu dàng bất kể không gian. 

Bao khoảnh khắc trôi qua mọi nẻo đường 
Chứa dịu ngọt và đắng cay nếm đủ 
Con đường nhỏ, tuổi thanh xuân ấp ủ 
Những màn mưa dịu lắng thuở yêu thương. 

Ta vẫn đi và tim vẫn vấn vương 
Từng tích tắc lá rơi vào khoảng nhớ 
Mỗi phút giây nuôi ta từng nhịp thở 
Mây rắc mưa, lấm tấm điệu dập dìu. 

Biết cuộc đời, bao đôi lứa đang yêu 
Bao nhiêu cặp giấu tim vào sắc buốt 
Để cựa mình thành nhát đau cháy ruột 
Đốt yêu thương thành ngọn lửa cô liêu. 

Em thân yêu! Thời gian cứ sớm chiều 
Như ngọn nước thuỷ triều lên lại xuống 
Ta không như con sóng kia vất vưởng 
Vạ vật bờ mà chẳng hiểu vô ưu. 

Ta và em không phải muối và đường 
Không thể tan khi giọt mưa đổ xuống 
Cũng không như ngọn gió chiều bận rộn 
Cuối ngày tàn, ai biết nghỉ ở đâu. 

Tình yêu thương đâu phải phép nhiệm màu 
Không có những bản tình ca dang dở 
Cũng không những hẹn hò mà trăng trớ 
Để tím chiều lối lạc bóng sương mơ. 

Ta chờ em, một đời chẳng là thơ 
Cũng không phải dừng lại bờ vô tận 
Con sóng tan, vẫn bao con lận đận 
Chưa chắc tìm ra bến đỗ bình yên. 

Bao năm rồi, em vẫn giữ hồn nhiên 
Để ta gặp lại một thời trai trẻ 
Em không muốn và ta chưa chắc thế 
Nhưng sao đâu, chỉ là chút muộn mằn! 

Ta lo rằng em có chút băn khoăn 
Như lòng sông in bóng thời mây nước 
Ngập ngừng mãi mà không sao nói được 
Chút hoài mong lãng đãng cuối ngày xưa. 

23-7-2107

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

CÔ GÁI TRUÔNG BỒN



Có phải lời ru đưa em đến đây?
Vì quê hương em ở lại nơi này!
Đất Truông Bồn mãi  mãi là tuổi trẻ
Ôm ấp em ngàn năm  ngủ say.

Em nằm đó dưới làn mây trắng
Dưới hàng cây man mác tuổi hai mươi
Với giấc mơ chưa một lần hò hẹn
Gọi mạ ơi! bằng những tiếng cười.

Em làm cánh chim vượt thời gian
Làm gió miên man cưỡi mây ngàn
Làm đỉnh non cao che mưa nắng
Về quê nghe trầm lắng điệu dân gian!
***
Xin mọi người đến Truông Bồn nhẹ bước
Để em mơ trong yên lặng hòa bình
Nghe điệu ví những tấm lòng sau trước

Ngàn năm ru những năm tháng lung linh

21-7-2017

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Làm cánh chim bay vượt thời gian
Làm gió miên man cưỡi mây ngàn
Làm đỉnh non cao trơ mưa nắng
Về quê trầm lắng điệu dân gian!

Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

Viết cho ngày 27-7

CON SẮP ĐƯỢC VỀ VỚI MẸ, MẸ ƠI! 

Con sắp được về với mẹ, mẹ ơi 
Hơn năm mươi năm, xa lâu đến thế! 
Con với bạn bè giờ thành một thể 
Đợi chia tay, chia kỉ niệm ngậm ngùi. 

Nửa thế kỷ qua cùng đồng đội chiến hào 
Con vẫn mơ một ngày về gọi mẹ 
Mẹ vẫn tìm dẫu xa xôi cách trở 
Biết vậy mà đâu nói được mẹ ơi! 

Chúng con ở đây cũng không được thảnh thơi 
Lòng đất sân bay hết mưa lại nắng 
Biên Hoà mùa khô vẫn mùi khét cháy 
Tiềng ì ầm năm ấy vẫn còn đây… 

Con còn nợ mẹ một ngày trở về 
Nợ người yêu năm xưa lời hẹn ước 
Con vẫn giữ những gì mang theo được 
Mai gặp con, mẹ có nhận ra không? 

Năm mươi năm, con thành suối thành sông 
Thành hạt mưa rơi trên mùa gặt hái 
Thành hương cốm thơm xanh đồng, xanh bãi 
Ru quê hương qua kỷ niệm tháng ngày. 

Chỉ còn mấy ngày, chúng con sẽ chia tay 
Nắng gió đưa mỗi đứa về một hướng 
Con sẽ bay nhanh hơn tâm tưởng 
Vượt thời gian để mẹ thoả bao năm. 

Chỉ tiếc rằng con không được ôm hôn 
Mái tóc bạc và lưng còng của mẹ 
Cũng có thể mẹ giống con như thế 
Phút gặp nhau không xao xuyến trần gian. 

Đất nước bình yên, hạnh phúc dâng tràn 
Con sẽ mãi mãi trong vòng tay mẹ 
Không còn những ngày đợi chờ vắng vẻ 
Con sắp được về với mẹ, mẹ ơi! 

17-7-2017

VIẾT CHO NHỮNG LIỆT SĨ MẬU THÂN



Đồng đội năm xưa đã lần lượt trở về 
Còn lại các anh trong lòng Đất Mẹ 
Người ở lại đảo xa bốn mùa sóng vẽ 
Người ở lại đại ngàn thăm thẳm 
Người nằm im lặng dưới thường ngày. 

Mỗi người một nơi mà tay nắm tay 
Nắm từng hạt đất nặn hình đất nước 
Nắm từng phút, giây lịch sử Tổ quốc 
Đất nhẫn nại và thời gian quyện chặt 
Lặng lẽ nằm trong những nấm mồ xanh. 

Cuộc chiến qua rồi, để lại các anh 
Cùng những trận đánh một chiều nghe được 
Có lẽ vậy nên chúng ta đâu biết 
Người nằm lại và còn lại lãng quên 
Sự đắng ngắt lòng tự trọng tự nhiên. 

Chỉ có sự thật là không bỏ quên 
Dẫu kí ức chôn chặt từ hai phía 
Những đau thương hai dân tộc thấm thía 
Để hôm nay tìm lại dưới đất sâu 
Những sự thật đau đớn biết bao lâu. 

Lịch sử ngàn năm đâu chỉ một màu 
Đất nước đâu chỉ tạc bằng lời tô vẽ 
Máu và xương đổ xuống nhiều đến thế 
Để chúng ta ngồi thanh thản hôm nay 
Viết những mỹ từ ca tụng rất hay. 

Chúng ta lật những nhát cuốc lịch sử 
Vào đất sâu của Trường Sơn bất tử 
Của phù sa kết tinh giữa đồng bằng 
Của biển khơi mặn chát ngàn năm 
Để các anh được trở về với mẹ. 

Năm mươi năm vẫy chào thời tuổi trẻ 
Các anh đã hoá thành suối, thành sông 
Thành những cánh chim trắng muốt mênh mông 
Vẫy bình yên lên bốn mùa mưa nắng 
Cho hôm nay đất nước hoá thành đồng. 

16-7-2017

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

ĐỘNG THIÊN ĐƯỜNG


Thiên thai lưu lạc chốn trần gian
Tạc nên hang động cưỡi mây ngàn
Mênh mông thạch nhũ xây chót vót
Thiên Đường tiên cảnh giữa nhân quang.
Chịu đựng tuyết sương triệu triệu năm
Khôn ai nhẩm đếm lẫn bao lần
Cần cù từng giọt đắp nên núi
Sa xuống trân châu chảy dưới chân.
Đây chốn Tiên Ông, kia Bảo Tháp
Trầm ngâm vọng ngóng bóng Phật Bà
Chênh vênh một cõi Thiên Hoa Tháp
Mườn mượt về đâu Thác Thiên Hà…
Bao năm giấu kín dưới lòng sâu
Hươu Sao, Thỏ Ngọc ẩn tình đâu
Mà nay lấp lánh lung linh quá
Để khách quên mưa nắng dãi dầu.
Hồn nhiên tọa lạc giữa núi non
Bao mùa mưa nắng vẫn vàng son
Ngời ngời muôn thuở như nguyên thủy
Chuyện đất vuông, trời nở bóng tròn.
14-7-2017

TÂM TÌNH MÙA HẠ, MÙA THU



Nhưng hình như bên ấy sắp vào thu
Mùa lá úa len dần lên hoe nắng
Sương đọng mãi lên tơ lòng trĩu nặng
Gọi mùa qua mòn mỏi cuống ngậm ngùi.

Cây cỏ khô tàn sẽ ửng lên thôi
Theo làn mưa khẽ khàng lất phất
Chỉ hình như mà đã như rất thật
Hay trái mùa cho lẫn tí du dương?.

Em dắt thu đi qua mọi nẻo đường
Đặt vào ta nhịp bước chân nuối tiếc
Chạm lên môi nụ hôn đầu li biệt
Để ta thành mùa dĩ vãng liệu sầu.

Ta chỉ là mùa Hạ rải nông sâu
Như nốt nhạc trên khuông dòng cao thấp
Bản tình ca về bao mùa được mất
Chỉ mình ta ôm kỉ niệm xa xôi.

Ta và em gối vào nhau chút thôi
Đã gieo vào lòng đời cung dịu mát
Và thấm ướt những cành khô đắng chát
Bởi bao ngày bỏng rát nắng lang thang.

Em: Thu vàng, ta: Hạ trắng miên man
Đốt biển, sông cho xoáy về bão tố
Đã bao lần nhìn nhau và nhắc nhở
Vẫn cứ quên dần bạc trắng nhân gian.

Ta sẽ đi, em sẽ đến dâng tràn
Sắc mùa thu vào lá hoa thắm rực
Ta ngủ quên cho mọi người thổn thức

Trên phím đàn xa, vắng nắng em mang.

14-7-2017

Thứ Ba, 4 tháng 7, 2017

Tôi giấu thời gian
Vào va li nhỏ
Mình tôi ở đó
Bốn bề mông lung

Bên nào quá khứ?
Bên nào tương lai?
Và đâu hiện tại?
Lòng tôi khốn cùng!

Bỗng nhiên tiếc nuối
Lãng phí thời gian
Một lúc nhìn lại
Thấy thật gian nan.

Một chút lơ đễnh
Mất bao tháng ngày
Mất rồi mới thấy
Thời gian quí thay!

4-7-2017

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

CUỘC ĐỜI DÒNG SÔNG 

Em nói rằng, cuộc đời như dòng sông 
Cứ mãi miết chảy vào lòng biển lớn 
Dẫu thác, gềnh, quanh co hay phẳng lặng 
Vẫn bốn mùa nhìn trời thẳm mênh mông! 

Em nói rằng phận em giống dòng sông! 
Ghét, yêu, đắng, ngọt vẫn về một hướng 
Yêu vô cùng, dành một đời tâm tưởng 
Muốn chung nhau mà xa vợi hai bờ. 

Em nói rằng sông sao giống bài thơ 
Ý, lời vậy mà người đâu xa cách 
Biết hạnh phúc là một đời thử thách 
Hẹn gặp nhau hai bờ? cũng là mơ! 

Sông từ đâu, và có tự bao giờ? 
Em cũng vậy, thật sự em không biết 
Mẹ như con đò mang em mãi miết 
Từ thiên đường đến mưa nắng trần gian. 

Nên dòng sông trong em cứ dâng tràn 
Kỷ niệm ngọt ngào, tương lai trắc trở! 
Hoà với biển khơi, sông còn có nhớ 
Thuở đợi chờ bờ vắng, ngóng miên man!