Em nói rằng, cuộc đời như dòng sông
Cứ mãi miết chảy vào lòng biển lớn
Dẫu thác, gềnh, quanh co hay phẳng lặng
Vẫn bốn mùa nhìn trời thẳm mênh mông!
Em nói rằng phận em giống dòng sông!
Ghét, yêu, đắng, ngọt vẫn về một hướng
Yêu vô cùng, dành một đời tâm tưởng
Muốn chung nhau mà xa vợi hai bờ.
Em nói rằng sông sao giống bài thơ
Ý, lời vậy mà người đâu xa cách
Biết hạnh phúc là một đời thử thách
Hẹn gặp nhau hai bờ? cũng là mơ!
Sông từ đâu, và có tự bao giờ?
Em cũng vậy, thật sự em không biết
Mẹ như con đò mang em mãi miết
Từ thiên đường đến mưa nắng trần gian.
Nên dòng sông trong em cứ dâng tràn
Kỷ niệm ngọt ngào, tương lai trắc trở!
Hoà với biển khơi, sông còn có nhớ
Thuở đợi chờ bờ vắng, ngóng miên man!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét