Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

GỬI NHỚ ĐẾN MÙA XƯA



Có một mùa gửi nắng đến bên em
Em gọi đó là mùa dĩ vãng
Có ngọn lá vàng theo gió lãng đãng
Em gọi là ngọn lá mùa xưa.

Ta cẩn thận nhặt nắng trong mưa
Em chỉ bảo, giọt khóc thời nông nổi
Nhớ hay quên, cũng chỉ là phút vội
Sự thật là một khoảnh giấc mơ đời.

Lại mùa thu và lá úa cứ rơi
Lại thăm thẳm điệu sầu bao năm trước
Ta và em có bao giờ nhặt được
Ngọn lá vàng gửi nhớ đến mùa xưa?


30-9-2017

ÁNH SÁNG CONG TRÊN CON ĐƯỜNG THẲNG



Chỉ là điều quen thuộc ta gặp hàng ngày
Ánh sáng cong trên con đường thẳng
Chân trời gần,
Chân lý thì vô vọng!
Tọa độ nào tuyệt đối nói ta nghe.

Những hệ qui chiếu cứ lần lượt diễu qua
Phép biến hình bảo giác không còn quan trọng
Toán tử chu kỳ cũng tương đương vô tận
Thăng trầm như lối quen thuộc hàng ngày.

Người tỉnh chê người say
Người say loay hoài người tỉnh
Rốt cuộc cả hai đều không nhìn về cái đúng
Cuộc thảo luận vô duyên!

Có lẽ chân lý thuộc về đưa trẻ sơ sinh
Chỉ nhìn thấy bàn tay khua trước mặt
Tai còn ù chẳng nghe gì được, mất
Chỉ tự mình tồn tại với bản năng.

Những đường cong uốn lượn từ ngàn năm
Những phương trình nay đúng, mai sai trái
Ta chợt hiểu không gì là mãi mãi
Ánh sáng vẫn cong trên lối thẳng hàng ngày.


30-9-2017

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

ĐÊM MÙA THU



Thoảng thoảng hương hoa sữa
Lửng vào trong sương đêm
Hình như thu đang mỏi
Ghé lưng ngang bên thềm.

Khuya giấu vào vòm lá
Dàn đồng ca xạc xào
Giọng buồn con dế cỏ
Nhấp nháy khóc trời sao.

Tiếng thu nghe lao xao
Như hồn xưa vọng lại
Đêm chuyển mình sóng soãi
Trên vầng trăng non tơ.

Hương hoa như làn mơ
Khoác hờ vai thiếu nữ
Nửa thu chừng chưa đủ
Vẫn đợi chờ mênh mang.


29-9-2017

Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

CHUYỆN MƯỜI NĂM



Ta vẫn tìm em giữa trời mây trắng
Khúc giao ca mười năm hát mười năm
Thiên tình cũ trong vòm cây lá rũ
Mảnh trăng non tựa mãi ánh trăng rằm.

Nghe đâu đó thời gian mòn khắc khoải
Mài vào không gian nét buốt dầm dề
Mưa dịu xuống những giọt đầu ngọt thế
Mà mười năm đọng tràn góc lê thê.

Nơi tĩnh lặng cũng là nơi giá lạnh
Ta đi qua với hờ hững bước đầu
Em quay lại có thấy trời mây nước
Hỏi người xưa lối đi đâu, về đâu.

Mười năm xa? Ngắn ngủi chứ bao lâu
Mà thăm thẳm trong lòng người vạn dặm
Những ngã đường hun hút vào cặm cụi
Tiếng tơ rơi đan lơ đễnh dối lừa.

Ta một mình tìm đến những ngày xưa
Em một mình ôn lại thời lỡ bước
Ta miệt mài vẽ vàng son thuở trước
Em miệt mài nhắc nhớ khoảng trời quên.

Kỷ niệm ùa về dự dội, dịu êm
Ta gọi đó là giọng thời cun cút
Yêu bao nhiêu cũng chỉ là một chút
Đủ hờn, quên theo sớm nắng, chiều mưa.

Con đường về rắc mười năm lưa thưa
Trên nẻo cỏ vắng những ngày mưa nắng
Trên mép đêm thiếu bóng em thầm lặng
Và bình minh không háo hức người, ta.

Em nghe kể mười năm, có nhận ra
Thời ép lá lên bùi ngùi trang nhớ?
Đón vô tình nên thành ra bỡ ngỡ
Để ngậm ngùi tiếc nuối đuổi sau lưng.

Mươi năm rồi, hoa cỏ đã lặng thinh
Không còn kể chuyện đơm mầm thuở trước
Nhưng em ơi, có thể nào quên được
Chuyện mười năm trong chuỗi nhớ mười năm.


24-9-2017

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

TỈNH TÁO YÊU THƯƠNG



Em đừng mang lo lắng đến cho anh
Bởi trong đó, em một phần có lỗi
Anh không thể đơn phương làm em tội
Mà tình yêu đến từ cả hai bên.

Em bảo anh lạnh lùng tại bên em
Sao em không nghĩ theo chiều ngược lại?
Tình cảm ngọt ngào nhưng chia phải trái
Em cũng cần tỉnh táo giữ cả hai.

Bao cô gái đều cũng nghĩ như em
Cũng trách mọi chàng trai là lừa dối
Ai bắt họ rơi xuống vực tội lỗi
Xét cho cùng, kẻ đồng loã thua chi.

Bởi mọi người thương xót phận nữ nhi
Nên im lặng để phía em lên tiếng
Sự công bằng không bao giờ đồng cảm
Chính lạnh lùng lại kết bạn yêu thương.


20-9-2017

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

LÀNG MINH LỆ



Đó là dòng sông xanh mát bốn mùa
Miên man chảy dưới bầu trời hò hẹn
Đó là bến ngày xưa ta làm bạn
Bần, đước, dừa xanh êm ái lời ru.

Đó là mái trường xơ xác tranh phôi
Tường rơm đất, mưa trôi rồi lại dính
Manh áo phong phanh giữa trời gió lạnh
Sưới ấm bằng nụ cười ấu thơ.

Đó là nơi ta lớn mấy chẳng vừa
Tiếng còi tàu vắt lưng đồi gió lộng
Mùa nắng Lào hầm hập hơi nóng
Và mùa đông lạnh cóng khuỷu chân.

Đó là nơi nằm nệm lá chuối khô
Bếp lửa rang ngô hồng, cốm dẹp
Hương sen nồng mà hạt chắc, hạt lép
Hái vụng về vung vãi tiếng thơ rơi.

Đó là nơi ta đạp đất, đội trời
Giữa trưa nắng, gửi mơ vào mây trắng
Diều lửng lơ, chiền chiện chao yên ắng
Hót mơ màng mất hút cuối trời xa.

Đó là nơi đình cổ, mái rêu xanh
Là giếng Vường, bãi Ngang, cò bẻ nắng
Chấp chới quanh làng theo năm tháng
Tiêng ê a bọn trẻ đếm thời gian.

Đó là nơi ta bươn bả ngược xuôi
Mỗi lần về lại bồi hồi đến lạ
Quê vẫn nghèo như xưa, vất vả
Giấu hồn người trong liếp cảnh không gian.


11-9-2017

MẸ GIÀ



Làm thế nào để mẹ nhận ra con
Giữa biển người và bão đời giông tố
Không lý lịch hay chỉ lời có thể
Làm thế nào mà mẹ nhận ra ngay?

Không phải nốt rồi, chẳng bớt trên tay
Không sẹo sơ sinh, không lời nguyền đoán
Mẹ nhận ra chín tháng làm bầu bạn
Nghe con khóc mấy tiếng đầu tiên.

Mẹ nhận ra bởi ánh mắt dịu hiền
Bởi giọng nói từ trong gốc của mẹ
Thần thái con được di truyền đến lạ
Thấm đến từng hơi ấm thuở tổ tiên.

Không cần nhìn, mẹ vẫn biết là con
Dẫu trí nhớ nhạt phai bao năm tháng
Con đừng sợ ngày mẹ già, quên lãng
Dẫu kiệt cùng, mẹ vẫn nhận ra con.


11-9-2017

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

TRIẾT LÝ CỦA NƯỚC



Nếu lúc nào em thấy chợt cô đơn
Hãy tìm đến sự hồn nhiên của nước
Đức hạnh tỉ năm luyện tu có được
Sẽ làm em quên hết mọi khổ phiền.

Nước mềm nhưng chảy một hướng mà em
Không biết cứng nhưng mài mòn đá tảng
Xao xác gieo những vần yêu lãng mạn
Gột sạch đi bao nhiếp bẩn ở đời.

Nước dềnh dàng mà dữ dội em ơi!
Cuốn trôi hết bao bùn nhơ, tội lỗi
Trả lại thiên nhiên những chờ, những đợi.
Cứ xoay xoay cười mỉm những tháng ngày.

Lúc thảnh thơi, bồng bềnh mây trắng bay
Lúc giận dữ là gió mùa, bão nổi
Lúc bình yên gọi tuổi thơ tắm gội
Ôm ngọt ngào trong năm tháng sông quê.

Lúc xa xôi, nước lại gọi ta về
Để ta được ngủ trong lời ru của mẹ
Bến nước, con đò, tình yêu sâu thế
Thăm thẳm hoài thời đuổi nắng miên man.

Nước không bận tâm, cũng chẳng vô can
Mà mềm mại luồn vào từng dải nếp
Khúc khải hoàn hay điệu sầu li biệt
Nước róc rách tâm sự mãi tháng ngày.

Nếu em còn buồn và cứ tỉnh, say
Hãy trở về rửa tâm hồn với nước
Em sẽ tìm được thủy chung sau trước
Giữa dòng đời vạn dặm giấu cô đơn.


5-9-2017

EM CŨNG TỪNG LÀ CÔ GIÁO

 

Ta nhớ lắm những ngày thu năm ấy 
Bóng em xiêu chiều nắng, lá vơi đầy. 
Hoa sấu muộn ẻo rơi chìm đêm vắng 
Chỉ còn hơi non thoảng má ngất ngây. 

Em còn nhớ một thuở là cô giáo 
Dáng mảnh mai như phấn trắng bốn mùa 
Những bài giảng tình yêu thương đất nước 
Đưa nhau về say đầu buổi, lạ chưa? 

Nay khô xác những mùa thu kỉ niệm 
Những lo toan trên cơm áo hàng ngày 
Có làm em nhớ lại thời xưa ấy 
Giảng ngọt ngào trong nhọc khó, đắm say. 

Biết em nhớ, nhớ lắm ngày khai giảng 
Để được quàng khăn cho những mầm non 
Nay nhìn lại một thời làm cô giáo 
Nước mắt rơi ứa đẫm vệt sống mòn! 

5-9-2017