Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

EM Ở ĐÂU TRÊN CÕI ĐỜI NÀY


Em ở đâu khi gió lạnh tràn về
Những hạt mưa cấy vào buồn man mác
Nỗi đợi gặm vào trái tim dào dạt
Kéo ta về thực tại chỉ hư vô.

Em ở đâu khi nắng cũng hững hờ
Hoa cũng chỉ lay lấy lòng, lấy lệ
Hạnh phúc mịt mờ, đắng cay dâu bể
Trống bốn bề và trơ trọi con tim.

Em ở đâu khi đêm chùng lặng yên
Cả giấc mơ cũng bơ vơ chìm nổi
Thấy em đó rồi lại là ảo ảnh
Lỗi vô tình thành nhầm lẫn chua cay.

Em ở đâu giữa bao mùa đổi thay
Lạnh vẫn lạnh hơn lòng ta day dứt
Tình yêu mềm đã hóa thành đá thật
Dẫu trở về, chăn gối hóa đơn côi.


28-3-2016

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

HIỂU ÍT THÔI EM



Anh hiu em vào lúc đơn gin nht 
Là cái nm tay rt cht 

Là n hôn ngt ngào như mt 

Là gi đu và ch nói v nhau 

Mai sau... 

Còn li nhng thi gian gn, xa nhau 

Em mãi mãi là không gian bí n 

Có gì đâu em 

Tình yêu luôn là nhng ngày ln đn 

Tin tưng xen vào lo âu 

Nhng khó khăn, mưa nng dãi du 

Ni lo tui tr trôi vào xa vng 

S đm thm thêm gng cay, mui mn 

Gánh đy vai ngày nng ln mơ rơi 

Ươm vào mt nhau nhng khong đi 
Bn b s chia và chăm sóc 

Xét cho cùng 
Ai đi lo tình yêu đưc, mt 

Hiu ít ri 

Yêu lm phi không em! 


25-3-2016

NÓI VỚI NGƯỜI, TỔ QUỐC


Khi chúng tôi được sinh ra, Người đã có rồi
Cả dân tộc gọi Người là Tổ Quốc
Ngườ là núi, là sông,
Là những cánh đồng bát ngát
Là biển xanh sóng, thủy triều dào dạt
Là mùa nối mùa trong hoa trái tươi xanh.

Không phải Người đã có bốn ngàn năm
Người có từ thuở dạt trôi lục địa
Cùng với vũ trụ hoang sơ như vô nghĩa
Hàng tỉ năm cho đến hôm nay.

Chúng tôi gọi Người là Tổ quốc
Không phải vì ai
Từ trái tim ngực chúng chúng tôi nóng hổi
Từ máu cuộn như bão gầm, gió nổi
Chúng tôi đi khi Người nói: cần.

Hôm nay chúng tôi hiểu Người đang giận, đang đau
Khi miền Nam vụ mùa về mất trắng
Và miền Trung hạn rang trong chát mặn
Ruộng đồng xanh hóa sa mạc khô khan.

Những con đường oằn lưng nhọc nhằn
Nỗi khổ đau mọi chiều không lẽ phải
Những điều nói ra thì nên dừng lại
Nhường chỗ cho điều đúng đắn trong tâm.

Chúng tôi xấu hổ trước Người như lũ trẻ thơ
Chúng tôi yếu hèn trong suy nghĩ và hành động
Chúng tôi thờ ơ với đồng loại cần cuộc sống
Và tham lam đến nỗi phải gian tham.

Chúng tôi sợ hãi những điều chúng tôi làm
Dù đúng đắn cũng trở nên vô nghĩa
Chúng tôi hổ thẹn khi phải nói những điều không thể
Và trôi theo ngày tháng vô hồn.

Chúng tôi yếu hèn trước những kẻ mạnh hơn
Bởi chúng tôi không muốn làm gì khác
Lòng tham đẩy thiện chúng tôi thành ác
Và cầu mong đừng đổ xuống đầu mình.

Chúng tôi than vãn khi cần lặng im
Và chém gió nơi cần yên tĩnh
Chúng tôi được dạy những bài khả kính
Vạn năm rồi có thay đổi được đâu.

Thế giới xung quanh chiều, sớm đổi màu
Chúng tôi bơi trong những quy tắc cũ rích
Và tặc lưỡi những lúc cần đả kích
Làm sĩ phu quay lưng với thế thời.

Chúng tôi biết chúng tôi sai, Tổ quốc ơi!
Với cả dân tộc ngàn đời, chúng tôi có tội
Chúng tôi muốn làm cho Người đứng dậy
Đứng hiên ngang như thế giới bạn bè.

Nhưng xin một tích tắc, Người nói chúng tôi nghe
Chúng tôi không muốn những điều sáo rỗng
Không muốn học những điều cao xa, lồng lộng
Chúng tôi cần mặt đất bước chắc chân.

Chúng tôi muốn làm những thứ Tổ quốc cần
Để cân bằng xấu xa, tội lỗi
Lúc được nói, nói những điều đáng nói
Khỏi bàng quan lo lắng của thế thời.

Mỗi người chúng tôi chỉ có một cuộc đời
Chúng tôi muốn sống như Người muốn sống
Không đợi chờ kết cục ảo mộng
Để dằn vặt trong tự nhủ thờ ơ.

Người đã được dệt ngời trong văn, trong thơ
Ngọt ngào, bể dâu, nếm mùi đủ cả
Có bao giờ Người thấy cần hối hả
Để chúng tôi đua chạy với thời gian.

Cho bình minh thì nắng ấm phải tràn
Và hoàng hôn ước mơ về bên gối
Người hãy để mọi điều đúng lề, đúng lối
Đến lúc rồi, chẳng còn đủ đắn đo.


24-3-2016

GIỮA BỘN BỀ VẪN NHỮNG NÉT TRÙNG NHAU


Anh là người bề bộn và nông nỗi
Chẳng biết xếp ra thơ ý tưởng bao giờ
Anh là người dào dạt và nóng vội
Đã yêu rồi, tất cả phải thành mơ.

Lại vô tình em bước vào trang thơ
Để anh vật vã suốt ngày sắp xếp
Ý trong tim, ý trong óc mãnh liệt
Viết về em mà chẳng biết để đâu.

Em biết anh vốn bề bộn dãi dầu
Giữa giáng thăng cuộc đời, không biết đếm
Chỉ biết yêu thương gần, xa lưu luyến
Thả giấc mơ vào đêm đến cùng em.

Cuộc sống cứ bề bộn vây quanh
Thơ và mơ rải lung tung lối vắng
Nếu em về một mình trong khuya lặng
Bớt thời gian nhặt một chút cùng anh.

Em biết đó, tình yêu thật mong manh
Dẫu ai cứ tự chắc là bất diệt
Những hờn, ghen, lo âu mà không biết
Để tự mình dằn vặt lỗi của ai.

Cuộc sống trôi trong ngày tháng thật dài
Không như ngôi sao hằng đêm nhấp nháy
Không như dòng sông bốn mùa tuôn chảy
Thiên hà xa xôi chẳng sánh được đâu.

Bởi trăng sao không có những khổ đau
Dòng sông trôi không biết ghen, biết giận
Vũ trụ kia không nỗi niềm lận đận
Như hạnh phúc ta nắm giữ cùng nhau.

Yêu từ tuổi xanh đến bạc mái đầu
Chỉ là chớp mắt trong thời gian vô tận
Một thoáng gối chăn, ôm ấp mùi mẫn
Chẳng là gì trong kiếp bạc đi qua.

Tình yêu thật không vàng bạc, không hoa
Không lải nhãi những ngôn tình cũ rích
Anh sẽ làm những điều em thích
Cùng đắng cay, ngọt mặn những tháng ngày.

Anh cứ bộn bề và em có hay
Bản tình ca sắp xếp điều hiện tại
Anh lật hết yêu thương tìm em, có phải
Giữa bộn bề vẫn những nét trùng nhau!


24-3-2016

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

TỔ QUỐC SINH RA TỪ ĐÂU



Tổ quốc sinh ra từ muôn ngàn con sóng nhỏ
Theo thủy triều đắp thành lũy cát dày
Tổ quốc sinh ra từ muôn ngọn gió
Theo bốn mùa xây thăm thẳm núi cao.

Tổ quốc sinh ra từ suối, từ sông
Mang sức sống hòa mình vào biển cả
Tổ quốc sinh ra từ bước chân tất tả
Ngàn đời đội nắng, mưa xanh ngất lũy tre làng.

Tổ quốc sinh ra từ bờ ruộng, gốc rơm
Ươm mầm xanh cho vụ mùa óng ả
Tổ quốc sinh ra từ mái đình, mái rạ
Theo trăng ngần nuôi làn điệu dân ca.

Tổ quốc sinh ra từ những bước chân đi xa
Đạp chiến hào trong ráng chiều máu đỏ
Tổ quốc sinh ra từ những ước mơ nho nhỏ
Ngày trở về mẹ nấu bát me chua.

Tổ quốc sinh ra từ sớm nắng, chiều mưa
Con trẻ đì về trong cánh cò vén nắng
Khói mong manh đưa mái tranh yên lặng
Ru miên man đêm lướt những mơ dài.

Tổ quốc sinh ra từ giáp hạt giêng hai
Vai mẹ gánh nỗi âu lo, khốn khó
Bình minh vắt qua chiều tà ven ngõ
Mồ hôi ngày lại tiếp nối hôm sau.

Tổ quốc sinh ra từ đâu… từ đâu?
Mà lớn lên trong ta bao trăn trở
Những ngày này bao người lo, kẻ nhớ
Được mấy người tìm và biết ở đâu.


17-3-2016


Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

NGƯỜI RA ĐI



Anh về với biển mùa xuân
Để em lại với trong ngần tiếng chim
Đồng quê đang ửng vụ chiêm
Anh đi theo tiếng mọi miền ngóng trông.

Tổ quốc cuối núi, đầu sông
Gian nan, vất vả, nỗi lòng lắng sâu
Vườn quê rộn tiếng lo âu
Ruộng chua, nhiễm mặn, vụ đầu có xuôi?

Anh đi giữ biển, giữ trời
Khơi xa dát ngọc cho người nghỉ ngơi
Bốn mươi năm đã qua rồi
Mẹ canh đêm lạnh, mong người báo tin

Bao giờ biển lặng, trời yên
Anh về trong gió, mọi miền đón mong
Chết vì đất nước, non sông
Thân trai một thuở, chẳng màng tiếng tăm.

Sóng reo quanh chỗ anh nằm
Hồn thiêng đất nước đắp chăn bốn mùa.
Lòng người ở lại dày, thưa
Có vun được sóng giữ vừa núi, sông?


16-3-2016


BA NGƯỜI



Ba người một chiếc thuyền nan
Chông chênh bến nước, biết làm sao đây
Người chéo, người tát mỏi tay
Người neo mỏm lái ngày ngày vô công.

Dòng đời muôn sóng muôn sông
Thả đâu một bến neo lòng tĩnh tâm
Hai người đã lắm thăng trầm
Để người còn lại tình thâm ngậm ngùi.


16-3-2016

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

TƯỞNG NHỚ GẠC MA



Các anh đứng thành vòng tròn bất tử
Giữ biên cương giữa trời biển bao la
Máu các anh hòa hết vào biển thẳm
Sự hy sinh miết bút mọi bài ca.
 
Chúng tôi thả từng vòng hoa xuống biển
Lót cánh êm hơn cho các anh nằm
Cho đỡ đau những vết thương đạn bắn
Đáy biển cồn cào dậy sóng bao năm.
 
Chúng tôi khóc và thấy mình hổ thẹn
Trước những linh hồn Tổ quốc thiêng liêng
Gạc Ma, Cô Lin không là chốn hẹn
Sóng xa xôi không vỗ đến đất liền.
 
Ba mươi bảy năm trong lòng biển mặn
Nước vẫn đầy mà máu đổ khát khao
Hải đảo xa không một giờ ngơi nghỉ
Căm giận, lo âu năm tháng sóng trào.
 
Sau mươi tư người làm sáu tư cột mốc
Cắm thân vào đất giữ nước ngàn năm
Chỉ mấy giờ hơn bao năm tàn khốc
Cả dân tộc rùng mình dữ dội hờn căm.
 
Nơi quê hương qua bao mùa gặt hái
Ngày hẹn về đã vĩnh viễn hư vô
Người chờ đợi cũng khuất dần sông núi
Niềm tiếc thương chong nến đợi chờ.
 
Những bài hát về đảo xa, biển thẳm
Chẳng lạnh đi nòng súng giữ biển trời
Không mài nhọn thêm mũi tên, hòn đạn
Những con tàu vẫn cứ phải ra khơi.
 
Bao nhắn gửi vào vòng hoa tưởng niệm
Chúng tôi đau và hiểu sự đớn đau
Cả dân tộc sẽ một lòng bất khuất
Ngọn cờ đầu, hàng triệu bước theo sau.
 
Mỗi cuộc chiến, một vòng tròn bất tử
Ôm Tổ quốc trong trái tim dạt dào
Dòng máu nóng như bao người ngã xuống
Đất nước vươn mình đứng thẳng thanh cao.
 
13-3-2016

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

BÊNH VIỆN

Vậy là kết thúc một tuần nằm trong bênh viện và đau ở nhà. Cái bệnh sốt xuất huyết muôn thuở tưởng như chỉ nói về người khác lại len lỏi vào tận trong máu mình. Mấy ngày đầu cứ tưởng sốt sơ sơ, vậy mà khi vào bênh viện nghe bác sĩ dọa cũng khiếp. Bốn ngày nằm trong viện được chứng kiến những bênh nhân đau ốm, mà may là phòng mình toàn bệnh nhân sạch. Một cặp vợ chồng già, ông đau, bà chăm, hai người cãi nhau suốt ngày cứ như là không có ai bên cạnh. Hai ông già hom hem nằm giường bên cạnh thì cứ đến buổi chỉ có mấy đứa con gái đến đưa cơm và thăm hỏi. Hai chàng thanh niên chắc ở xa đến làm ăn nên chỉ có mấy thằng bạn đến chăm, chúng đổ tất cả thuốc kháng sinh, vitamin C, Oresol vào chung một chai nước to rồi lắc lên đưa cho bạn uống, bảo là đằng nào uống từng thứ vào dạ dày chẳng trộn đều. Mấy cô điều dưỡng thực tập thì còn non nớt, chưa có kinh nghiệm nên để bênh nhân la suốt... Đúng là chỉ mấy ngày vào viện với cuộc sống chậm lại, mình cũng thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn những thứ phù phiếm hàng ngày ngoài xã hội. Một bó hoa, món quà tặng đắt tiền, một thân thể xinh đẹp... chẳng là cái gì khi con người ta quây quần bên nhau cùng chung cảnh ngộ, thông cảm và chia sẻ với nhau vui buồn.
Tiếc cái đến ngày ra viện vẫn chưa biết tên cô bác sĩ đã chăm mình mấy ngày.

TA VẪN CHỜ EM



Ta vẫn chờ em bên bờ sông tím
Bóng chiều miên man bịn rịn vỗ về
Ta vẫn chờ em bên giàn hoa tím
Tóc xưa cài lên kỉ niệm đam mê.

Ta chờ em day dứt ngày chờ đợi
Vỡ không gian thành những vệt sao băng
Ta thấy em một mình trong vũ trụ
Ôm tình yêu trong gói giấy vĩnh hằng.

Ta vẫn chờ cho năm tháng ngọt hơn
Cho hương thơm ẩn âu vào trái gọi
Em trở về giữa sao trời diệu vợi
Hương vườn khuya vụt trở ấm nồng nàn.

Ta một mình, nỗi chờ đợi lang thang
Xuyên thời gian sang chiều hun hút nhớ
Nếu một ngày trái tim em rạn vỡ
Hãy để ta hàn gắn bởi đợi chờ.


12-3-2016

NGƯỜI ẤY NHƯ VẦY...




Người ấy thế nào?... em biết không? 
Môi không thắm đỏ, má không hồng 
Tay chẳng nõn nà, da không trắng 
Mắt chẳng mơ màng, mộng cũng không. 

Em hỏi rằng, sao vẫn mênh mông 
Trái tim rộng mở, hay yếu lòng? 
Chẳng màng má phấn, thì con gái 
Ngơ ngẩn ngắm chiều, nắng thong dong... 

Bởi hương bay hết, còn quả ngọt 
Mộng cũng tàn đêm, nắng ấm nồng 
Tình sâu, nghĩa nặng theo năm tháng 
Người ấy như vầy... em biết không! 

12-3-2016


Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

BỐN MÙA XƯA



Em nhớ về mùa thu ấy nữa không
Nắng chiều rơi và ta cùng cúi nhặt
Em đếm lại những tháng ngày đã mất
Gói dịu dàng trong hoài niệm miên man.

Em có nhớ rằng mùa đông đã sang
Giao mùa chuyển vào tóc mây lưng lửng
Gió pha se vào má hồng chín ửng
Nghe trời khuya lạnh mỏi lối đi về.

Em có nhớ mùa xuân và đam mê
Đan vào mơ như mưa phùn lưới bạc
Rắc nốt nhớ lên thàng ngày đi lạc
Đánh dấu về trong chuỗi ngóng mênh mông.

Em có nhớ mùa hạ về bên sông
Gió chiều buông lên thầm thì hò hẹn
Hoàng hôn cháy nỗi lòng mong muốn đến
Để lại tàn tro khao khát… xa nhau!


11-3-2016


ĐIỀU BÍ MẬT CHƯA NÓI



Anh sẽ nói với em một điều bí mật
Khi màn đêm tan đi
Khi những giọt sương trượt dài theo ngọn gió
Và ban mai còn khe khẽ thầm thì.

Điều bí mật chỉ riêng anh biết
Và giữ gìn bao năm tháng nhọc nhằn
Bao đêm khuya em chìm trong giấc ngủ
Bí mật cứ làm anh bâng khuâng.

Em cho rằng lặng lẽ chẳng riêng ai
Và u hoài trên mi là hiện tại
Thời gian làm thuốc đắng lòng đưa đãi
Thấy nhau rồi chẳng nói đến mắt nhau.

Ta đi về phía trước cho tương lai lùi lại sau
Chỉ đau đáu điều bí mật chưa nói
Đến cuối đời ta trở thành dấu hỏi
Câu trả lời vẫn đợi màn đêm tan đi.


11-3-2016