Khi chúng tôi được
sinh ra, Người đã có rồi
Cả dân tộc gọi
Người là Tổ Quốc
Ngườ là núi, là
sông,
Là những cánh đồng
bát ngát
Là biển xanh sóng,
thủy triều dào dạt
Là mùa nối mùa
trong hoa trái tươi xanh.
Không phải Người đã
có bốn ngàn năm
Người có từ thuở dạt
trôi lục địa
Cùng với vũ trụ
hoang sơ như vô nghĩa
Hàng tỉ năm cho đến
hôm nay.
Chúng tôi gọi Người
là Tổ quốc
Không phải vì ai
Từ trái tim ngực
chúng chúng tôi nóng hổi
Từ máu cuộn như bão
gầm, gió nổi
Chúng tôi đi khi
Người nói: cần.
Hôm nay chúng tôi
hiểu Người đang giận, đang đau
Khi miền Nam vụ mùa
về mất trắng
Và miền Trung hạn
rang trong chát mặn
Ruộng đồng xanh
hóa sa mạc khô khan.
Những con đường
oằn lưng nhọc nhằn
Nỗi khổ đau mọi
chiều không lẽ phải
Những điều nói
ra thì nên dừng lại
Nhường chỗ cho
điều đúng đắn trong tâm.
Chúng tôi xấu hổ
trước Người như lũ trẻ thơ
Chúng tôi yếu
hèn trong suy nghĩ và hành động
Chúng tôi thờ ơ
với đồng loại cần cuộc sống
Và tham lam đến
nỗi phải gian tham.
Chúng tôi sợ hãi
những điều chúng tôi làm
Dù đúng đắn cũng
trở nên vô nghĩa
Chúng tôi hổ thẹn
khi phải nói những điều không thể
Và trôi theo
ngày tháng vô hồn.
Chúng tôi yếu
hèn trước những kẻ mạnh hơn
Bởi chúng tôi
không muốn làm gì khác
Lòng tham đẩy
thiện chúng tôi thành ác
Và cầu mong đừng
đổ xuống đầu mình.
Chúng tôi than
vãn khi cần lặng im
Và chém gió nơi
cần yên tĩnh
Chúng tôi được dạy
những bài khả kính
Vạn năm rồi có
thay đổi được đâu.
Thế giới xung
quanh chiều, sớm đổi màu
Chúng tôi bơi
trong những quy tắc cũ rích
Và tặc lưỡi những
lúc cần đả kích
Làm sĩ phu quay
lưng với thế thời.
Chúng tôi biết
chúng tôi sai, Tổ quốc ơi!
Với cả dân tộc
ngàn đời, chúng tôi có tội
Chúng tôi muốn
làm cho Người đứng dậy
Đứng hiên ngang
như thế giới bạn bè.
Nhưng xin một
tích tắc, Người nói chúng tôi nghe
Chúng tôi không
muốn những điều sáo rỗng
Không muốn học
những điều cao xa, lồng lộng
Chúng tôi cần mặt
đất bước chắc chân.
Chúng tôi muốn
làm những thứ Tổ quốc cần
Để cân bằng xấu
xa, tội lỗi
Lúc được nói,
nói những điều đáng nói
Khỏi bàng quan
lo lắng của thế thời.
Mỗi người chúng
tôi chỉ có một cuộc đời
Chúng tôi muốn sống
như Người muốn sống
Không đợi chờ kết
cục ảo mộng
Để dằn vặt trong
tự nhủ thờ ơ.
Người đã được dệt
ngời trong văn, trong thơ
Ngọt ngào, bể dâu,
nếm mùi đủ cả
Có bao giờ Người
thấy cần hối hả
Để chúng tôi đua
chạy với thời gian.
Cho bình minh
thì nắng ấm phải tràn
Và hoàng hôn ước
mơ về bên gối
Người hãy để mọi
điều đúng lề, đúng lối
Đến lúc rồi, chẳng
còn đủ đắn đo.
24-3-2016