Anh là người bề
bộn và nông nỗi
Chẳng biết xếp ra
thơ ý tưởng bao giờ
Anh là người dào
dạt và nóng vội
Đã yêu rồi, tất
cả phải thành mơ.
Lại vô tình em
bước vào trang thơ
Để anh vật vã suốt
ngày sắp xếp
Ý trong tim, ý
trong óc mãnh liệt
Viết về em mà chẳng
biết để đâu.
Em biết anh vốn
bề bộn dãi dầu
Giữa giáng thăng
cuộc đời, không biết đếm
Chỉ biết yêu
thương gần, xa lưu luyến
Thả giấc mơ vào
đêm đến cùng em.
Cuộc sống cứ bề
bộn vây quanh
Thơ và mơ rải
lung tung lối vắng
Nếu em về một
mình trong khuya lặng
Bớt thời gian nhặt
một chút cùng anh.
Em biết đó, tình
yêu thật mong manh
Dẫu ai cứ tự chắc
là bất diệt
Những hờn, ghen,
lo âu mà không biết
Để tự mình dằn vặt
lỗi của ai.
Cuộc sống trôi
trong ngày tháng thật dài
Không như ngôi
sao hằng đêm nhấp nháy
Không như dòng
sông bốn mùa tuôn chảy
Thiên hà xa xôi
chẳng sánh được đâu.
Bởi trăng sao
không có những khổ đau
Dòng sông trôi
không biết ghen, biết giận
Vũ trụ kia không
nỗi niềm lận đận
Như hạnh phúc ta
nắm giữ cùng nhau.
Yêu từ tuổi xanh
đến bạc mái đầu
Chỉ là chớp mắt
trong thời gian vô tận
Một thoáng gối
chăn, ôm ấp mùi mẫn
Chẳng là gì trong
kiếp bạc đi qua.
Tình yêu thật không
vàng bạc, không hoa
Không lải nhãi những
ngôn tình cũ rích
Anh sẽ làm những điều
em thích
Cùng đắng cay, ngọt
mặn những tháng ngày.
Anh cứ bộn bề và em
có hay
Bản tình ca sắp xếp
điều hiện tại
Anh lật hết yêu
thương tìm em, có phải
Giữa bộn bề vẫn những
nét trùng nhau!
24-3-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét