Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

VỀ ĐI EM 

Về đi em, chợ tan rồi 
Nắng rơi đã hết, mưa thôi nhạt nhòa 
Ngõ chiều lả mấy cành hoa 
Nhắc em rảo bước, đường xa chợt gần. 

Về đi em, chớ dừng chân 
Ven đời lắm kẻ bâng khuâng lượn lờ 
Em còn nà nuột, ngây thơ 
Thấy sương bẻ cánh, thấy cờ bẻ lau. 

Về đi em, ngó trước sau 
Kẻo chừng vạt áo vén cao ngượng ngùng 
Đừng men theo lối đi chung 
Dẫm vào vết cũ, khó cùng dỡ chân. 

Em về đi kẻo người thân 
Nấu cơm gạo trắng lại châm lửa vàng 
Ngày mai muộn, mới ngỡ ngàng 
Nhà quen cửa đóng, lạ đàng kẻ theo. 

30-5-2015

THƯ VỢ GỬI TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG 

Gửi em cô gái chưa quen 
Trước sau tuổi tác chị em đã rồi 
Biết mà không biết thi thôi 
Nhẹ nhàng nhắc chút kẻo rồi em quen… 

Ngày xưa chị cũng như em 
Cũng da trắng, cũng mắt huyền, mảnh mai 
Bao người ganh suối tóc dài 
Trong cây si thuở thanh mai mỏi mòn. 

Ngày xưa chị thuở vàng son 
Dưới trên đưa đón tan giòn sớm trưa 
Xóm làng mùa nắng, mùa mưa 
Bàn chân chị bước lưa thưa nhọc nhằn. 

Có người lặn lội khó khăn 
Gian nan, trắc trở duyên thầm gửi trao 
Mặc cho thiên hạ ước ao 
Làm dâu, chị chẳng tiếc nào tuổi xuân. 

Chồng con rồi đến người thân 
Một tay chị quản, nên dần quá quen 
Ra đường chồng lạ hơi men 
Trời đất xúi quẩy tìm em gạ người. 

Em còn tươi trẻ thảnh thơi 
Chồng con chưa có, chơi bời khó chi 
Một mai hết thuở xuân thì 
Thì em như chị, còn chi lạ đời. 

Em ưng, chị bỏ cuộc chơi 
Nhường em chồng chị đoạn đời chăm lo 
Sáng say, trưa đói, chiều ho 
Em chăm bẵm được, chị cho miễn bàn. 

Còn em nếu thấy gian nan 
Tính đường lui sớm, chị gàn, em đau 
Thương em phận gái vì nhau 
Nhắn em đôi tiếng, về sau đỡ đần. 

29-5-2015

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

TRÁCH AI BÂY GIỜ

Nó nhâm nhi từng giọt đắng cà phê
Và trách đời không biết ưu, biết ái
Nó thông minh, thạo điều hay, lẽ phải
Bằng cấp dát đầy, lóng lánh vinh hoa.

Không như thằng bạn xưa chăm chỉ, thật thà
Cơm bữa đói, bữa khoai, bàn chi học
Giữa cuộc đời, cán cân nghiêng trật lất
Chân bết bùn, dám nghĩ chuyện mơ xa.

Ba mươi năm rồi, có ai nhận ra
Kiếp học hành nối bước nhau đến đỉnh
Chợt gặp lại, hai thằng ngồi nhẩm tính
Hóa ai hơn, nào đố biết mai sau.

Đổ tội cho ai, ai đổ bây giờ
Giáo dục hẹp hòi lãng quên thế hệ
Cái ích riêng hỏng một đời như thế.
Đỉnh vinh quang vùi trong cuốn hư vinh.

Biết trách ai, trách ngược bản thân mình
Nó đã sống mà chẳng hề biết sống
Thở không khí dưới vòm trời cao rộng
Nó cầu mong làm lại điểm ngày xưa.


24-5-2015

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

CONG

Lưng mẹ cong bởi năm tháng nhọc nhằn
Mi em cong bởi làm duyên, làm dáng
Cái cong môi thoáng chút qua như thế
Mà đất nghiêng và nắng cũng cong nghiêng.

Thời gian cong để khỏi sợ đợi chờ
Không gian cong để không lo lỡ bước
Sợ cuộc đời cong làm ta nhu nhược
Vuốt thẳng rồi, chợt giận lại thành cong.


23-5-2015

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

AI CHỜ AI

Cũng là em
Mùa hạ
Khoe sắc màu thắm tươi
Cũng là em
Trở lạnh
Khắc khoải vươn cành
Tìm hơi.

Anh dẫu đi muôn nơi
Vẫn một màu một thuở
Dặm đường xa
Cách trở?
Nối lại màu xa xưa!

Dù nắng hay tràn mưa
Ta một đời như thế
Hỏi rằng em
Một lẽ,
Có chờ người
Đổi thay?


21-5-2015
TRONG QUÁN CÀ PHÊ

Người đàn ông bên li cà phê
Gõ gõ lách cách vô nghĩa
Ngồi yên lặng im trầm tĩnh
Lắng nghe!

Người đàn bà bên ly nước cam
Chắt chiu từng ngụm nhỏ
Để thời gian nói gần như không nghỉ
Những chuyện không đâu.

Câu từ cũng có thể bắt đầu
Cũng có thể là lời kết thúc
Dễ lắm
Ai muốn nghe cừ tùy nhiên im lặng
Mặc ai.

Chợt thấy mình trở nên thừa
Vô duyên hết cỡ
Chuyện về vợ chồng, con cái, nhà cửa
Dại dột lắng nghe.


21-5-2015
THẦY GIÁO GIÀ

Thầy giáo già ngồi bên chiếc bàn nhỏ
Tâm sự những điều đã qua và hiện tại
Câu chuyện mờ, rõ
Nghe ai.

Thầy giáo già nói chuyện tương lai
Bằng những kiến thức thu được từ quá khứ
Bằng tấm lòng trải bao năm miệt mài câu chữ
Bao lứa học trò đi qua.

Chuyện về bài học vừa xong
Chuyện lắt léo đan nhau như mắt lưới
Lấy kinh nghiệm bù vào những thất thoát không kịp làm lúc trẻ
Chợt thầy bâng khuâng…

Những lứa học sinh nối nhau cũng thật gần
Đủ làm thầy xao xuyến
Nhắn nhủ vào những đôi tai không kiên nhẫn
Hy vọng ngẫm nghĩ ra.

Thấy cuộc đời hôm qua sao rất xa
Mới đó…
Nắng uể oải cọ lên thành cửa sổ
Mang lời thầy đi.


21-5-2015

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

TẢN MẠN RIÊNG

Từ lúc sinh đứa thứ hai đến giờ, chưa bao giờ cả nhà về quê cùng một lần, phần thì con nhỏ, phần thì công việc và nghỉ ngơi của vợ chồng lệch pha. Nói chung là đủ mọi thứ lí do linh tinh để không đi cùng mà đều có tính thuyết phục cả. Năm nay nhân dịp nghỉ 30/4-1/5, cả nước được nghỉ sáu ngày. Tôi chất cả nhà lên xe cùng về. Bà ngoại của lũ nhóc đã 84 tuổi, nằm liệt giường gần năm nay. Mấy lần trước, mỗi lúc về, đến thăm bà, bà đều nhớ tên từng đứa và hỏi han tỉ mỉ với giọng nói ê a thều thào của tuổi già sức yếu. Vợ chồng đến bên giường bà ngồi gần mười phút mà bà chẳng nhận ra, sau phải nhắc đi nhắc lại mới nhớ. Mấy đứa nhỏ được về quê rất vui. Chúng bò xung quanh giường bà rồi vấy bậy lên đó đủ kiểu. Bà thì nằm một chỗ và liếc mắt theo từng đứa cười móm mém.
Về được 3 ngày thì phải vào lại. Trước lúc đi, đến chào bà, bàn rút dưới gối ra một triệu đồng đưa cho vợ, bảo đem mua sữa cho cháu, bà không cần. Tôi nói đùa bà giấu tiền kĩ, giờ sợ ra đi hay sao mà chia cho con cháu vậy. Bà không nói gì.

Một tuần sau, nhận được điện từ quê báo bà đã mất. Vợ chồng thu xếp chạy về. Mọi việc đã xong xuôi. Tội nghiệp bà, người MẸ cho đến lúc gần nhắm mắt xuôi tay vẫn chỉ lo cho con, cháu.

20-5-2015
VIẾT CHO MẸ YÊU THƯƠNG 

Con trở về tìm mẹ yêu thương 
Mẹ đã lặng lẽ về với sông, với núi 
Chiều chớm hạ qua đi chừng rất vội 
Ủ nằng hoe vào có úa vàng hoe. 

Những tháng ngày con xa mẹ, xa quê 
Xa những bước chân cõi còm đau ốm 
Gánh nặng của thời thanh xuân bận rộn 
Sáu đưa con 
Chăm mãi… chỉ còn năm. 

Con trở về không kịp vén bát cơm 
Dẫu biết mẹ không còn ăn, còn uống 
Bàn tay xương xẩu chỉ còn buông thõng 
Nét sống hồn nhiên phất phơ khói hương. 

Ngày mẹ đi 
Hoa tím khóc ven đường 
Con cá lặn lờ dưới làn bọt trắng 
Nắng đổ giọt như nắng mà không nắng 
Mẹ đi rồi 
Hoa có biết lay ai! 

Con biết thời gian luôn vẫn đổi thay 
Mẹ và cha không thể gần con mãi 
Người ra đi để màu xanh ở lại 
Nẩy hoa vàng mà quả trốn ở đâu! 

Trong chuyện cổ tích có những phép màu 
Con gặp mẹ vô định nơi đâu đó 
Ngày là đêm ranh giới không chỉ rõ 
Có hiện về trong chuyện kể hôm nay?. 

Mẹ đi rồi 
Gió rạp chân cỏ may 
Đổ lướt thướt lên nền đất bạc nắng 
Ghim vào chân con vết thương sâu nặng 
Suốt một đời chăm chút đủ bao dung!. 

Thắp nén hương, vương dãi khói bạc màu 
Như tóc mẹ dầm nắng mưa trắng bạc 
Đắp lên mộ mẹ vòng hoa tím ngát 
Để nhẹ nhàng mẹ nghỉ chốn linh thiêng. 

19-5-2015
NUỐI 

Em tan trường rồi 
Nắng vàng, nắng đỏ 
Đua nhau để ngõ 
Gót buông đầu mùa. 

Phượng rơi lỡ buồn 
Lòng vương tê tái 
Ngày xưa rãi lại 
Nuối tình hương hoa. 

Hai mươi năm xa 
Hoa tàn, lọ vỡ 
Ngút đời muôn thuở 
Náu mình hư vô. 

Ngỡ vậy, ai ngờ 
Có mưa, có nắng 
Nhắc về sâu lắng 
Buộc chặt, mở ra. 

Vẫn là hương hoa 
Ngày xưa lặng lẽ 
Bây giờ khe khẽ 
Thả từng nốt xưa. 

Một thời gió đưa 
Ngỡ bên kia biết 
Bên này mãi miết 
Đợi chờ phong lưu. 

Mong là về nhau 
Mà thành nhức nhối 
Hai bên đều vội 
Cố tình lãng quên. 

Bao mùa lặng yên 
Chôn vào dĩ vãng 
Chỉ còn bãng lãng 
Đeo lời tiếng ve. 

Bên nói, bên nghe 
Xa xôi từ điển 
Sông thành ra biển 
Có bờ thành không. 

Nhắc chi rối lòng 
Mà im, tiếc nuối. 
Bao người cũng vội 
Có vào đơn côi? 

16-5-2015

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

NẾU CÓ THỂ LÀM NHƯ VẬY 

Nếu có thể gói được lòng biển lại 
Cho hai bờ mãi mãi ở bên nhau. 
Nếu có thể bắt dừng thời gian lại 
Cho tình yêu lóng lánh, chẳng phai màu. 

Nếu có thể gói mùa hè rực nắng 
Trong bàn tay nắm đỏ cánh phượng rơi. 
Chỉ giữ mỗi chiều đợi chia ly ấy 
Để trái tim đập về mãi một nơi. 

Cái nắm tay, có thể, đừng buông nữa 
Một nụ cười, nếu được, chẳng gật đầu. 
Cứ dúi mãi tình yêu nơi yêu dấu 
Mùa lại mùa, ta chẳng phải xa nhau. 

Nếu có thể, ta nhốt mây, nhốt nắng 
Cho gió kia đi hoang giữa đời thường 
Mang đi mãi những nỗi niềm cay đắng. 
Giữa hai người say đắm những yêu thương. 

Ừ mọi cái, ta cũng đều có thể 
Chỉ mình em, nhẫn nại biết bao dung 
Nên có thể. ta chỉ cần không thể. 
Thoáng cùng nhau ngang sánh với vô cùng. 

8-5-2015

EM VÀ MÙA HẠ

Đã thấy mùa hạ trắng
Nhói vào năm tháng xưa
Nuột nà băng lăng tím
Chao… sững sờ gió đưa.

Em náu mình trong ấy
Anh tìm giữa nắng hoe
Có thấy nhau không vậy
Mà chói chang hạ về.

Phương vĩ còn rón rén
Thả lá man mác rơi
Đôi cánh hoa thắp lửa
Nhen vào bao lứa đôi

Anh bạc màu nắng gió
Em trốn tìm đơn côi
Bao mùa quên, mùa nhớ
Vẫn lang thang giữa đời.

Đã qua bao mùa hạ
Chỉ nhớ mùa ấy thôi
Một người đi, người ở
Mà hai người chơi vơi.

Đâu buột nhìn thấy vội
Dáng quen quen, nụ cười
Chiều đổ theo bóng bước
Ngại quen rồi nên thôi.

Biết gọi nhau, có thể
Cứ vô tâm đi tìm
Nẳng mỏi bằng lăng tím
Níu trưa hè bóng yên.

Em nghiêng chi nghiêng nữa
Người cố tình lãng quên
Gửi lại lời hẹn hứa
Lại đợi mùa sau nên.


7-5-2015

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Giấu em trong lồng ngực ấm 
Tìm bao lạnh lẽo ngoài đời 
Trước mặt, sau lưng bụi lấm 
Lần tìm dưới áo làn hơi. 

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

CHỊ EM CHỤP ẢNH
Cười lên nào cu Pen
Chị Zen chụp rồi nhé
Cười lên, cười lên bé
Ảnh dạt dào trên tay.

Máy ảnh - máy đồ chơi
Chị chụp em như thật
Em khoái cười tít mắt
Chị chụp đầy mê say.

Hai chị em loay hoay
Hết chụp rồi lại dỗ
Em bò quay một chỗ
Chị nóng lòng chạy quanh.

Đôi cặp mắt long lanh
Cùng hướng về một phía
Ảnh chụp em đẹp thế
Trong veo tràn tuổi thơ.

3-5-2015