Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

TIỄN BẠN

Người về Nam, gửi tình lại phương Bắc 
Sân ga lòng rời bến tiếng còi vương 
Theo gió láy bụi đường hoe hoe mắt 
Ráng chiều khuất đôi rặng nét cố hương.

31-3-2015

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015



BẠN BÈ BÊN BIỂN CHIỀU NAY 

Ta về với bạn bè ta thuở ấy 
Ba mươi năm xa bao rồi vẫn vậy 
Vẫn mùi hương tóc bồ kết ngày xưa 
Vẫn đôi tay nhuộm cháy màu nắng mưa. 

Trường lớp cũ lang thang trong kí ức 
Những nhà cao thay phên nứa, mái tranh 
Ta với bạn vẫn như thời thơ ấu 
Thời gian trôi trên năm tháng để dành. 

Bạn nào nhỉ, ngày xưa ta thương mãi 
Cứ thầm thì trong những giấc mơ qua 
Lớp nào nhỉ, nhỏ nhoi thời gian khó 
Dõi theo ta kỉ niệm chẳng phai nhòa. 

Ta cùng bạn dưới trời chiều lộng gió 
Biển vẫn xanh như năm nào để ngõ 
Lời ngọt ngào theo nắng gửi vào mây 
Để cuộc đời… lưng lửng giữa ngất say. 

30-302015

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015


VỀ VỚI TRƯỜNG XƯA

Con về với mái trường xưa
Với thầy cô giáo nắng mưa một thời
Dìu dắt bao lứa nên người
Năm mươi năm ấy cuộc đời đổi thay…

Trường xưa khác hẳn hôm nay
Vách đất, mái lá, những ngày khó khăn
Thay bằng cửa rộng, tường cao
Ghế, bàn bóng bẩy, cửa, rào sáng tươi.

Cảm ơn trường, lớp một thời
Với bao kỉ niệm quãng đời cốm chanh
Thầy cô ấm áp, chân thành
Dạy, rèn bao lớp học hành giỏi giang.

Gian truân, khó nhọc chẳng màng
Chống đò đưa trẻ sang ngang miệt mài
Trên bom, dưới đạn tháng ngày
Chiến tranh, sơ tán, vẫn ngời cốt nhân.

Con xin khắc dạ tình thân
Dẫu mưa, dẫu nắng, dẫu gần, dẫu xa
Ngôi trường một thuở con qua
Bạn bè năm tháng kẻ già, kẻ đi…

Ngày xưa nghịch ngợm nhất nhì
Thầy cô la mắng kể chi, kệ người
Bây giờ ngẫm lại sự đời
Mới hay thành đạt, nên người nhờ ai…

Đâu hay tháng rộng, ngày dài
Bạn bè mới đó, tóc mai bạc sờn
Ra đời lưu lạc muôn phương
Hôm nay lại được chung đường sớm trưa.

Bên nhau kể chuyện ngày xưa
Đứa lo trốn học, đứa lừa thầy cô
Trêu nhau một thuở ngây ngô
Đứa khóc, đứa sợ bạn bè nhắm đôi…

Phiêu du khắp bốn phương trời
Trở về bao nỗi tình thương dạt dào
Ngọt ngào én liệng, mây chao
Mùa xuân ấm nắng rải vào bạn xưa…

Cảm ơn trường lớp ngày thơ
Cảm ơn đức, trí cô thầy đã trao
Tình thương một thuở dâng trào
Con xin dâng tặng với bao nghĩa tình.


26-3-2015
VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA

Ta cứ ngỡ thời gian trôi qua
Bao nỗi nhớ sẽ chìm hoài xa vắng.
Bao mùa thu xanh trôi vào yên lặng.
Bởi thời gian cứ mãi trôi qua.
Nửa thế kỷ rồi
Bao chuyện đã đi xa
Thuở khó khăn chỉ còn trong hoài niệm
Nhớ tháng ngày thầy và trò vượt tuyến
Người ra đi, để lại dấu gió đưa.
Hết Mỹ Trạch dầm Cự Nẫm nắng mưa
Hết Vạn Trạch ngâm Hoàn Trạch bom đạn
Lớp học đêm, lo hầm hào sơ tán
Chỉ nụ cười vắt vẻo cái nhìn nhau.
Vẫn yêu thương say sưa dẫu bạc đầu
Mắt vẫn xanh dẫu một đời sương gió
Tim vẫn yêu dẫu hai đầu để ngỏ
Vẫn tìm về mùa phượng cháy gió đưa.
Ta nhớ trường, nhớ lớp thuở xa xưa.
Nhớ mái tranh, cây bàng chìa vẫy lá.
Ta nhớ bạn bè sân trường xa lạ.
Nhưng thân ngay trong tiết học đầu tiên.
Ta nhớ cô, thầy tóc ngày càng bạc thêm
Đường phấn trắng thăng trầm gieo yêu mến.
Nhớ trời xanh, chao nghiêng én liệng.
Bạn bè nắm tay trong sáng vàng ươm.
Nhớ những buổi trực đêm trên liếp cỏ rơm.
Ba bốn đứa chung chiếc mền mỏng mảnh.
Nhường bên này, kéo bên kia vẫn lạnh.
Quay mặt vào giữ hơi ấm cho nhau.
Cây phượng già xoa những mái đầu.
Chụm vào nhau ghi mấy dòng lưu bút.
Cánh phượng đỏ đốt lòng ta day dứt.
Lá vẫn xanh như mơ mãi màu xanh.
Những chuyện qua rồi, không thể trôi qua.
Hồi đó ai cứ trêu hoài bạn nhỉ?
Một người khóc còn một người xin lỗi.
Bạn giận rồi…ta đâu nỡ đi qua.
Những chuyện năm nào giờ lại hiện ra.
Ta ngồi với bạn dưới chùm phượng đỏ.
Lại tíu tít kể chuyện cô, thầy, trường cũ.
Kỉ niệm về trong mắt ấm yêu thương.
Ta lớn lên phiêu dạt giữa đời thường
Để lại sân trường nỗi đợi chờ khắc khoải
Lớp học già trong ước mơ trẻ mãi
Mong ta về khâu chuỗi nhớ bâng khuâng.
Những mái đầu không còn tuổi thanh xuân.
Ta tóc bạc, bạn nét hằn khắc khổ.
Chỉ nụ cười là vẫn thời tươi trẻ.
Giữ nguyên lành say đắm buổi xa xưa.
24-3-2015

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

CÒN KHÔNG HÀ NỘI

Nghe câu hát từ hơn mười năm trước
Hà Nội những năm 2000
Trẻ em không còn ăn xin
Cụ già ngồi trong công viên
Ngắm bà già nhớ tuổi thanh niên…”

Có khóc không nhạc sĩ già trăn trở
Mong đêm ngày Hà Nội thương, Hà Nội nhớ…
Mùa thu về trong màn nắng ươm vàng
Và trời xanh khao khát mênh mang
Cho anh nhớ mãi về em- Hà Nội
Dẫu tuổi xuân rơi theo lá úa
Lại xanh thêm màu hy vọng giao mùa.

Chuyện ngày xưa
Chôn dưới chuyện ngày nay
Nắng vàng không rải lên cây
Mà nung đầy mặt đất
Hà Nội!
Những hàng cây khốn đốn
Vặn mình theo lẫn lộn người đời.

Thương quá Hà Nội xanh ơi
Tự róc xương làm vải che nhân thế
Như ngôi nhà tự bóc móng đắp lên đỉnh nóc cao
Ngả nghiêng chẳng biết nơi nào
Ẩn nấp vào trần thế

Anh bỗng thấy bao con người trở nên hèn thấp
Trước văn hiến nghìn xưa kiêu hãnh vươn cao
Lấy lòng tham khấn vong linh, trời đất
Mặc sử thi giận giữ sóng trào…

Có bỏ mặc em một mình – Hà Nội
Mùa xuân về không còn ấm
Thật sao???

23-3-2015


Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

ĐÓN EM VỀ VỚI HUẾ 
Em trở về với xưa Huế của em 
Trái tim vắng nhuộm hai phần đỏ thắm 
Phần cho anh giấu vào trong sóng lặng 
Nhẹ nhàng ru âu yếm vỗ đôi bờ. 

Em trở về với xứ Huế mộng mơ 
Để sông chảy dùng dằng hơn thuở trước 
Dẫu bon chen bao thuyền đời xuôi ngược 
Vẫn cho em một chút ngẩn ngơ tìm. 

Em trở về Nam Ai lắng trong tim 
Vai nghiêng xuống cho trời xanh thêm nắng 
Xõa bóng em lên thềm thương, lối nhớ 
Nối xa gần, quen lạ khép thực, mơ!
 

22-3-2015

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

BIẾT TIN AI 

Cõng nắng tìm em... cõng nắng trời 
Rải mây dò lối... uổng mây trôi 
Bấm đêm soi đốt... đêm vô tận 
Chợt thoáng qua đời... ủa! em tôi! 

Sao lạc lưng trời… sao xa xôi 
Mắt dõi theo người… mắt bâng khuâng 
Đu đưa lời nhắn … công vô hưởng 
Chân dẫm dập dìu … chân hẫng băng. 

Ngỡ nắng vào hoa… nắng ngập ngừng 
Ngỡ cười e lệ … mắt rưng rưng 
Rát đỏ vai gầy… vai lạ lẫm 
Ngày tháng trong nhau… bỗng vô chừng. 

20-3-2015

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015



ĐI XA MIỀN ĐẤT ẤY 

Ta đi qua gặp nỗi miền quê ấy 
Đất bazan bụi xém cháy mùa khô 
Chỉ còn mưa trên má em ửng đỏ 
Con suối men kẽ đá chảy ven hồ. 

Bàn tay chai qua bao mùa nương rẫy 
Gót chân bầm ngày tháng dẫm xa xôi 
Bắp, cà phê, lúa nuôi từng giọt sống 
Lần đầu tiên mà ngỡ đã lâu rồi. 

Cái nắm tay nửa chừng chưa chặt 
Giấu nụ cười sau chớp mắt lung linh 
Thầm bẽn lẽn nóng hơn sàn lửa đỏ 
Nỗi niềm chưa trao thả xuống bên mình. 

Ta tạm biệt cao nguyên thăm thẳm 
Về với biển xanh duyên hải sóng trào 
Để lại nắng gió bao lần hò hẹn 
Trăng vàng rơi nối nhớ vắng lao xao. 

19-3-2015


CUỐI NĂM 

Đêm 
Trải dần vào những ngày tháng cũ 
Trăng 
Dẫm vô tư vàng mơ trảng cỏ 
Ta 
Tìm mãi ánh đèn khuya của miền quê nhỏ 
Thời thơ ấu lang thang đâu đó 
Gọi 
Vắt vẻo bên cây cầu sương 
Niệm 
Đắn đo đi, ở 
Đành 
Cỏ may vô tâm dẫn lối đi về 

18-3-2015

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

GỬI BAN MÊ CHIỀU 
Anh trở lại với núi đồi đất đỏ 
Mùa khô vắt qua một nữa xa vời 
Rừng cà phê tưới bạt ngàn nắng gió 
Đất cuộn mình giữ hơi ấm sinh sôi. 

Sê-rê-pôk ngấn mùa này cạn quá 
Chảy về đâu những nỗi nhớ đèo bồng 
Dẫu đổi sắc qua mùa đông, mùa hạ 
Giữa hai mùa thơ thẩn hóa hư không. 

Vai nắng rũ ven chiều không quen biết 
Tìm chỗ xưa, bướm dẫn lối quay về 
Hàng sao đổ vào lòng thương quay quắt 
Góc xạc xào cào gót nhón đêm khuya. 

Anh xuyên suốt thời gian tìm bóng cũ 
Lại chần chừ chợt nhớ, chợt nhận ra 
Ngày đêm vậy mà khuôn nhìn thay đổi 
Có lẽ nào vô tâm hoá người qua. 

Mai, ngày mai anh về với biển xa 
Nhớ mãi em chiều cao nguyên lộng gió 
Ché rượu cần bừng bừng nắng đỏ 
Thắm tình em gieo nỗi nhớ xa vời. 

Vẫn người xưa, nay lối cũ em ơi! 
Gieo hạt vắng có gặt hoa tỏa nắng 
Xa rồi gần nôn nao thành im lặng 
Rót muôn chiều tràn cốc lắng du dương. 

Ban Mê 15-3-2015

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015






CHUYỆN HOA CỦA BIỂN 

Anh kể em nghe về những bông hoa của biển 
Những cánh hoa không rủ xuống bao giờ 
Tiễn người đi và đón người mới đến 
Khi héo tàn rơi xuống biển nên mơ. 

Hoa của biển xây nên tường của đảo 
Chắn gió lùa từ phía lạnh, phía ngờ 
Ngăn sóng vỗ mòn dấu in cát trắng 
Dấu đêm ngày vẽ nét gác, nét thơ. 

Hoa của biển sinh ra từ biển thẳm 
Giữ hai bên cho đảo nổi, đảo chìm 
Nếu em đến dạt dào theo cánh sóng 
Hoa nghiêng mình rẽ lối phía con tim. 

Hoa của biển ve theo màu áo lính 
Thả chấm rơi lên nhẹ những phím đàn 
Ngân lời hát về quê hương yêu dấu 
Thuở ngược bờ đi đuổi nắng lang thang. 

Hoa của biển nghe theo lời của biển 
Gác bình yên mặc nắng đỏ, trăng vàng 
Che thao thức theo giận hờn biển động 
Giữ vững vàng khi gió chướng lùa sang. 

Hoa của biển gửi cho em của biển 
Chuyện về hoa kể xuyên suốt đêm ngày 
Để em nhớ mãi mùi hương của biển 
Nhớ về hoa lộng gió biển mê say. 

14-3-2015
ƠI NGƯỜI VỀ VỚI KƠ-NIA 

Bao nhiêu năm tháng đi qua 
Để lại lá vàng, nắng đỏ 
Mình em với trời lộng gió 
Người đời lạ lẫm, kơ-nia. 

Thế giới bên này bên kia 
Địa đàng, trần gian bụi bặm 
Ngày thăng, đêm trầm giấc lắng 
Mơ mòn tuổi tác kơ-nia. 

Anh đi suốt bốn mùa qua 
Còn em hai mùa bền bỉ 
Hết nắng lại mưa sao thế 
Mình em ôm hết gió trời. 

Chập chùng rừng núi ai ơi 
Đừng để em tàn nhung nhớ 
Lặng yên nuôi niềm cởi mở 
Đón người say đắm kơ-nia. 

Thương em, người nhớ đừng về 
Để lại mình em chớm lạnh 
Giao mùa bóng em sóng sánh 
Dẫn về lối nắng kơ-nia. 

Ban Mê Thuột 14-3-2015

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

KHÔNG THỂ QUÊN VÒNG TRÒN BẤT TỬ

Các anh đứng làm vòng tròn bất tử
Lấy thân làm lá chắn giữ biên cương
Máu các anh thấm sâu vào lòng đất
Và linh hồn bao biển đảo quê hương.

Hai tám năm giữa bao la thăm thẳm
Giữ bình yên cho Tổ quốc đêm ngày
Dẫu bão tố, bình minh, chiều yên lặng
Biển ôm trời và nước xoáy ôm mây.

Sao quên được những tháng ngày gian khổ
Nơi quê hương người thân thiết ngóng chờ
Quên sao được ngọn cờ giương đỏ thắm
Cả dân tộc thao thức cả trong mơ.

Sáu tư người làm sáu tư cột mốc
Giữ đất nước từ Nam chí Bắc
Sóng gầm gào Hoàng Sa đến Trường Sa
Ta tự hào chính lịch sử của ta.

Mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước
Bao cuộc chiến tranh quên làm sao được
Lớp cháu con lại nối tiếp cha ông
Đem thân mình quyết trấn giữ non sông.

Biến lời ru thành những lời xung trận
Gót chân son trở nên gót thành đồng
Môi, má thắm ép chặt vào báng súng
Tổ quốc gọi rồi, bước tới nhẹ như không.

Ôi đất nước, thuở yên bình, trai gái
Tỏ yêu thương miên man mãi tháng ngày
Tay vừa nắm chưa ấm ngực say đắm
Biển thét gào, ta khoác súng đi ngay.

Chúng tôi đến nơi các anh đã đứng
Bởi biển đảo lại cuộn trào sóng dựng
Hàng triệu người không ngủ ở quê xa
Cứ ngóng về Hoàng Sa tới Trường Sa.


12-3-2015

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

BỞI SUỐT ĐỜI MẸ MÃI MÃI YÊU CON

Hãy nhớ rằng mẹ mãi mãi yêu con
Bởi suốt đời con là con của mẹ
Có khi con không yêu mẹ bằng yêu những cô gái trẻ
Không hề gì, bởi mẹ mãi yêu con.

Mẹ yêu con từ những câu hát ru
Mẹ thuộc lòng trước khi con đến
Từ chiếc tã sơ sinh mẹ may khi vừa cưới
Yêu từ khi mẹ thấy trẻ trong nôi.

Mẹ cũng như bao phụ nữ trên đời
Nuôi con lớn ở quê hay phố thị
Dẫu giàu, nghèo vẫn những lời thủ thỉ
Con thế nào cũng là của mẹ, mẹ yêu con.

Mẹ có thể nghèo trước con với mọi người
Nhưng lại giàu hơn bao nhiêu người khác
Không quyền lực, của cải nào sánh được
Mẹ có cuộc đời mãi mãi yêu con.

Có thể nay mai mẹ không còn trên cõi đời
Con hãy nhớ mẹ yêu con mãi mãi
Mẹ hóa thành đất như bao người vẫn vậy
Tình yêu mẹ nuôi con để nuôi con.

Trên đường đời nhiều hố bẫy, chông gai
Con bận bịu quên sau lưng có mẹ
Con làm được những điều phi thường
Nhưng với mẹ con vẫn là con trẻ
Bởi suốt đời mẹ mãi mãi yêu con.


12-3-2015
GỬI EM 

Em thân yêu 
Anh không phải là người em kỳ vọng. 
Bởi anh thật thà, thật thà đến dại khờ. 
Cuộc sống dữ dằn 
Không như những trang thơ. 
Trong đó những thước phim khủng thay cho phim cổ tích. 

Anh biết mơ ước của em nhẹ nhàng thôi. 
Nhưng nhẹ nhàng đến thần thoại. 
Anh là người quen sống chậm rãi. 
Có phải em tìm?. 
*** 
Từ sâu trong trái tim 
Anh yêu em hơn mọi người đàn ông trên trái đất. 
Bởi sự chân thật làm anh thận trọng. 
Không để em uổng phí 
Dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhất. 
Trong cuộc đời yêu quí, phải không em?. 

4-9
LẮNG NGHE 

Em lắng nghe giọng nói từ phía anh. 
Và những điều chẳng bao giờ được nói. 
Em e ngại sự chân thành anh gọi. 
Như bản tình ca giao cảm với thời gian. 

Em muốn nói với anh bao lời lẽ dịu dàng. 
Muốn làm sống những khoảnh khắc đã mất. 
Nhưng em đã không thể dù trái tim chân thật. 
Nỗi muộn mằn mong muốn thiết tha. 

Em đau khổ tột lòng khi biết anh ở rất xa. 
Muốn đến bên anh cho thỏa niềm mong đợi. 
Em sẽ đến dù thời gian mòn mỏi. 
Ở bên anh, trách cứ lại phía mình. 

Em muốn nói nhiều bằng ngôn ngữ lặng im. 
Bởi em biết anh không hề chờ đợi. 
Sự chân thành đâu chỉ qua lời nói. 
Mà thấm dầm trong tương cảm sâu xa. 

Em cũng biết anh đâu dễ nhận ra. 
Trái tim sắt son trong lồng ngực thiếu nữ. 
Em sẽ nâng anh lúc mệt mỏi. 
Xoa dịu anh vết bỏng cháy thời gian. 

Em sẽ làm những việc không thể làm. 
Để trong anh khuấy động dòng nhịp sống. 
Em sẽ khơi dậy niềm đam mê cháy bỏng. 
Của tâm hồn chai sạn đến khô cằn… 

Hãy đến với em khi đau khổ, nhọc nhằn. 
Hãy đến với em khi vui buồn, trăn trở. 
Hãy nhớ đến em khi lòng anh thấy nhớ. 
Chút hương đời dịu… ngọt… lắng giấc mơ. 

21-10 
NẮNG THÁNG BA

Dịu dàng vạt nắng tháng Ba
Rơi ngang cửa sổ như là lụa giăng
Phất phơ vài nét miên man
Để xuân nán lại thanh nhàn thảnh thơi.

Đầu đường nhặt chút mơ rơi
Cuối đường rải gió mây trời du xuân
Nhắn về nơi ấy xa gần
Nhắn về một thuở bâng khuâng nắng vàng

Vai em khỏa ít mịn màng
Tóc em thơ thẩn ươm mầm khơi sinh
Long lanh nắng trọn một mình
Trong đôi mắt ấy biết tìm ai đây

Nắng mùa xuân mới chớm gầy
Xoa xoa lên má hây hây ửng hồng
Nên trời đất cứ mênh mông
Ươm mưa giăng bụi, ngat trồng hương say.

Về đi em, nắng còn đây
Gắn thời thiếu nữ lên đầy thơ xanh.


11-3-2015

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

QUY LUẬT MUÔN ĐỜI

Vẫn biết rằng em chẳng đến nữa đâu
Tình yêu ấy
Của một thời nông nỗi
Thời gian trôi
Anh muốn nhanh
Vì vội
Để tình đầu chín rụng thuở non xanh.

Không nặng nề gì giữa em và anh
Chỉ một nỗi vô tư khờ hạo
Qua tám mùa nắng ấm rồi giông bão
Chuyện ngày xưa
Lùi vào chỗ xưa hơn.

Anh trở về lối cũ thân quen
Dành thời gian ươm rễ sâu vào đất
Mặc gió mưa
Chẳng nảy mầm, mọc lộc
Giấu tình yêu yên ngủ chốn bình yên.

Em đi qua nơi ấy bao lần
Cả anh biết và cả em cũng biết
Tình yêu chung quá mặn nồng, tha thiết
Quá tâm tư nên chẳng nói nỗi lời.

Tuổi có thì
Ta dại dột em ơi
Trái táo chín mà hai người phải đói
Đến hôm nay vẫn vụng về mọi nỗi
Biết vậy rồi nói vọng chỗ thân quen.

Đã trưởng thành cả anh và em
Muốn nói với con mọi điều chân thật
Mà lại thôi
Đã thành quy luật
Mỗi người qua đào hố gửi mai sai.


10-3-2015

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015


LÁI XE NỮ TRƯỜNG SƠN

Trường Sơn xa, mấy yêu thương
Một thời huyền thoại, trên đường gió reo
Miên man tóc xõa lưng đèo
Lái xe ra trận, cheo leo núi mòn.

Một thời con gái vàng son
Gửi vào bom đạn, gót bòn chiến tranh
Trở về làng xóm, đồng xanh
Mảnh bom, mảnh đạn thân hành tuổi xuân.

Chồng con, ấy chuyện xa gần
Công ơn đền đáp, chẳng cần mảy may

Cho rằng chuyện chẳng ai hay.
Ngàn năm nhớ mãi một ngày thuở xưa.


8-3-2015