Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

CÒN KHÔNG HÀ NỘI

Nghe câu hát từ hơn mười năm trước
Hà Nội những năm 2000
Trẻ em không còn ăn xin
Cụ già ngồi trong công viên
Ngắm bà già nhớ tuổi thanh niên…”

Có khóc không nhạc sĩ già trăn trở
Mong đêm ngày Hà Nội thương, Hà Nội nhớ…
Mùa thu về trong màn nắng ươm vàng
Và trời xanh khao khát mênh mang
Cho anh nhớ mãi về em- Hà Nội
Dẫu tuổi xuân rơi theo lá úa
Lại xanh thêm màu hy vọng giao mùa.

Chuyện ngày xưa
Chôn dưới chuyện ngày nay
Nắng vàng không rải lên cây
Mà nung đầy mặt đất
Hà Nội!
Những hàng cây khốn đốn
Vặn mình theo lẫn lộn người đời.

Thương quá Hà Nội xanh ơi
Tự róc xương làm vải che nhân thế
Như ngôi nhà tự bóc móng đắp lên đỉnh nóc cao
Ngả nghiêng chẳng biết nơi nào
Ẩn nấp vào trần thế

Anh bỗng thấy bao con người trở nên hèn thấp
Trước văn hiến nghìn xưa kiêu hãnh vươn cao
Lấy lòng tham khấn vong linh, trời đất
Mặc sử thi giận giữ sóng trào…

Có bỏ mặc em một mình – Hà Nội
Mùa xuân về không còn ấm
Thật sao???

23-3-2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét