Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Chiếc dép

Hôm nay mình đón bé Bống đi học thêm. Vừa ra khỏi cổng nhà cô giáo, bé lơ đễnh sa chân vào vũng nước thải, dính đầy cát. Đến lúc về nhà, trong lúc con gái đang rửa chân ngoài sân thì mình dắt xe vào nhà, bánh xe dính cát cán lên đôi dép đi trong nhà của bé. Nên khi vào, nó đi chân trong đôi dép đầy cát và la toáng lên, vùng vằng hất chiếc dép ra, chiếc dép bay lên tấm phản. Mình cảm thấy bực, bèn la bé:
- Con tưởng con là vua trong nhà đấy chắc, hả???
Con bé lặng lẽ đi lên phòng, mình biết nó cũng đang giận. Năm phút sau, thấy nó xuống ngồi cạnh mình, nó hỏi:
- Ban nãy ba biết vì sao con nổi nóng không?
Mình bảo:
- Ba không biết hết, nhưng ba đang muốn nghe con nói đây.
Con bé bắt đầu kể chuyện ở lớp, chuyện về nhà... rồi nó kết luận:
- Thật ra thì con chỉ muốn rũ chân cho chiếc dép cát rơi ra, nhưng chỉ lỡ làm nó văng lên phản thôi.
Ôi, may mà mình mới chỉ la con một câu. Nếu mình là nhiều hơn thì chắc chẳng có buổi tâm sự của con gái với mình như hôm nay.
Ba cũng là một người bạn của con, con gái ạ.

19-9-2012

Ôm ấp



Chiều muộn, tôi đã phải dừng lại để nhường đường cho một người phụ nữ đang vội vã đẩy một chiếc xe chất đầy những túi lớn và một cô bé con. Vừa lúc, một bánh của chiếc xe đẩy bị mắt kẹt, khiến cho chiếc xe bị đổ, mấy cái túi đổ tun
g toé, người phụ nữ cũng bị ngã, cả cô bé con cũng rơi khỏi xe, hoảng hốt tột độ.

Đúng theo bản năng của một người làm cha, phản ứng đầu tiên của tôi là lao đến bế cô bé sốc lên vai mình, vỗ lưng để dỗ dành nó. Và cảm giác đầu tiên của tôi là ngạc nhiên khi cô bé không hề nhìn quanh tìm mẹ. Cô bé chỉ khóc và nhìn thẳng vào bức tường, cuống cuồng nắm chặt lấy áo và cổ tôi. Cô bé cũng không trả lời khi tôi nựng nịu, mà chỉ vùi mặt vào ngực tôi.

Chỉ vài giây sau, người mẹ trẻ chạy lại phía con, nhưng cô bé không chịu rời tay ra khỏi vai tôi. Tôi đành nói người mẹ cứ sắp xếp lại những chiếc túi, để tôi bế cô bé giúp.

Nghe thấy tôi vỗ về cô bé, chị bỗng nói:

- Nó chỉ có thể nghe anh nếu anh áp tai nó vào ngực anh, vì nó còn bị điếc nữa.


"Còn?"


Tôi cúi xuống nhìn vào đôi mắt xanh rất đẹp. Và tôi nhìn thấy... không gì cả. Không phản ứng. Không định hướng. Không cảm xúc. Cô bé mong manh và hoảng hốt này vừa bị mù vừa bị điếc. Cửa sổ duy nhất của cô bé để hướng ra thế giới là nhờ sự ôm ấp.

Tôi vuốt má cô bé và thấy một nụ cười yên tâm qua làn nước mắt. Tôi cù vào phía dưới cằm, cô bé cười khúc khích rồi ngả đầu vào vai tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như rạn nứt khi nghĩ đến cô con gái 2 tuổi rưỡi của mình - Christina. Đã hàng tháng nay tôi không kể chuyện cho nó nghe trước khi đi ngủ, vì tôi phải làm việc buổi đêm. Đã cả năm nay rồi tôi không chơi trò cù vào bụng để nó cười rộ lên thích thú. và có lẽ cũng cả tuần nay rồi tôi chỉ "Ngủ đi, bố yêu con" mà không hề ôm hay hôn Christina.


Christina!


Liệu cô bé tôi đang bế trên tay có biết rằng tôi là một người xa lạ? Và liệu cô bé có phân biệt được những người khác nhau? Liệu cô bé có biết đâu là mẹ mình và đâu là những người phụ nữ khác? Và tất cả những câu hỏi của tôi được trả lời trong một giây sau đó. Khi mẹ cô bé ôm lấy con mình thật chặt, dụi vào má và hôn lên trán cô.

Vẻ mặt cô bé đã trả lời tất cả: Tất nhiên là cô có thể nhận biết được mọi người.

Tôi đã cố gắng để không khóc khi nhìn hai mẹ con họ đi khuất sau góc phố. Có một điều tôi muốn làm ngay lập tức: Về nhà và ôm lấy bé Christina, để nó nghe được cả trái tim tôi cũng nói "Bố yêu con".

St
Cuộc sống và tôi

Tôi nói với cuộc sống rằng hãy lấy đi lòng tự trọng của tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng cuộc sống không thể lấy đi lòng tự trọng của tôi, nhưng tôi có thể từ bỏ tự trọng của mình khi tôi muốn.

Tôi nói với cuộc sống rằng hãy làm cho đứa con tật nguyền của tôi được lành lặn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tâm hồn đứa con của tôi thật hoàn hảo, và thân thể chỉ là tạm thời mà thôi.

Tôi nói với cuộc sống hãy ban cho tôi sức chịu đựng, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng sự chịu đựng có được một phần do những đau khổ gây nên – và sự chịu đựng không phải là một đặc ân ban tặng – chịu đựng là một bản năng sống.

Tôi nói với cuộc sống hãy mang đến cho tôi niềm hạnh phúc, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói sẽ mang đến những điều may mắn cho tôi và hạnh phúc sẽ khởi nguồn từ chính bản thân tôi.

Tôi nói với cuộc sống hãy làm giảm đi những nỗi đau trong tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói rằng sự chịu đựng giúp tôi thoát khỏi những lo lắng vật chất và mang tôi đến gần cuộc sống hơn.

Tôi nói với cuộc sống hãy giúp tôi luôn chín chắn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngã giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.

Khi tôi nói với cuộc sống rằng hãy giúp tôi có thể yêu một người nào đó nhiều như người đó đã yêu tôi, cuộc sống nói với tôi rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề rằng cuộc sống không là một phép màu để cầu xin, cuộc sống là cơ hội để tôi được yêu thương và biết yêu thương.

Và khi tôi nói với cuộc sống hãy giúp tôi biết từ chối trọng sự đắn đo, cuộc sống đã từ chối thật sự. Cuộc sống nói với tôi rằng nếu biết cách chấp nhận, thì sự từ chối đã nảy sinh ngay trong lòng đồng thuận với sự liên kết hữu cơ tình cảm và lý trí. Như vậy tôi đã hiểu ra cần phải hành động khi nào và thế nào.

Cuộc sống không cho tôi làm tất cả mọi điều tốt, cuộc sống bắt tôi phải biết một số điều xấu theo qui tắc 7:3. Nghĩa là làm 7 điều tốt thì phải tiếp xúc 3 điều xấu, như vậy bản năng và phẩm chất của tôi sẽ hình thành được kỹ năng phân biệt điều xấu cần loại bỏ.

Cuộc sống không cố ý muốn làm chúng ta e dè sợ hãi, mà chỉ muốn chúng ta hiểu và sống mà thôi.

St và bổ sung.

Cuộc sống là tiếng vọng


Một cậu bé cùng bố đang tập leo núi. Đột nhiên cậu bị trượt chân, hoảng hồn cậu la lên "A!..." . Và cậu lấy làm ngạc nhiên khi nghe đâu đó trong vách núi lặp lại "A!..." .

Tò mò, cậu hét lên: "Bạn là ai?" . Trong
vách núi lại vang lên: "Bạn là ai?" . Tức giận, cậu lại hét lên: "Đồ nhút nhát!" . "Đồ nhút nhát!" vẫn âm thanh từ vách núi lặp lại.

Cậu quay qua nhìn bố và hỏi: "Sao lại như vậy hả bố?" .

Người bố mỉm cười và giải thích: "Con trai, mọi người gọi đấy là tiếng vọng, nhưng thật sự nó là cuộc sống. Nó trả lại cho ta tất cả những gì ta đã nói và làm. Cuộc sống chỉ là sự phản chiếu lại những hành động của chúng ta mà thôi ! Nếu con muốn mọi người yêu thương con thì trước hết con hãy yêu thương mọi người ! Nếu con muốn mình được sống trong hạnh phúc, con hãy làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc trước đã ! Thế đấy, cuộc sống sẽ cho lại con tất cả những gì mà con đã cho nó !"

St

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

KHÔNG CÒN THỜI GIAN

Không còn thời gian để nhớ
Không còn thời gian làm thơ
Núi tháng ngày quay cuồng nhịp thở
Biết khi nào được mơ.

Liên tục, liên tục bận rộn
Việc vàng trĩu nặng tháng ngày
Biết là chiều tà, xế nắng
Vẫn còn đủ điều loay hoay.

Chân quay gót mà mắt còn phía trước
Điều chưa nói xong đã rụng úa vàng
Biết là mưa thu chìm vào dấu nắng
Thôi đành chờ mùa sang.

6-9-2012