Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Cảm ơn em - những vui buồn chia sẻ Những lo toan và trắc ẩn thường ngày Những thơ ngây trong nhịp chừng có thể Để yêu đời qua hạnh phúc ngất say. Anh cảm ơn những gì em đã có Cho hôm nay và mãi mãi mai sau Những niềm vui và tiếng cười con trẻ Để em vẹn toạn trong đôi lứa cùng nhau. Cảm ơn em mỗi khi anh thức dậy Được yêu thương bằng lời lẽ em chăm Để anh yêu hơn cuộc đời từ ấy Vợi nhọc nhằn, nặng gánh chuỗi tháng năm. 20-6-2012.
TIẾNG GỌI Em có muốn anh gọi là hoa đỏ? Thắp lửa em vào thầm kín tâm hồn! Em có muốn anh gọi là lá đỏ? Cứa ngọt ngào dòng máu chảy yêu thương. Em có muốn anh gọi là trời xanh? Mang cho anh những dạt dào hy vọng! Em có muốn anh gọi là biển rộng? Chứa tình yêu cho mãi đến ngàn năm! Em muốn anh gọi là mùa hạ xanh? Mang cơn mưa tưới dịu đồi cát trắng! Em muốn anh gọi mùa thu sâu lắng? Để hồn anh ngập sâu thẳm hồn em! Trong thâm tâm muốn một tiếng êm đềm Lời âu yếm từ trái tim say đắm. Vũ trụ vợi vời cũng trở nên yên lặng Và thời gian xa hẳn tiếng cho em. Daknong 18-6-2012
DAKNONG MÙA MƯA Daknong mùa mưa Những con đường …lưa thưa giọng nói Đất oằn mình … vũng lầy, vũng lội Nét thường ngày chợt trở dáng liêu xiêu. Cao nguyên mùa mưa Man mác xám chiều Nắng len lỏi tận thiên hà tít tắp Giọt sáng ngập ngừng cho ai chúi nhặt Rơi dần Rơi dần Theo kẽ chảy bàn tay. Con đường cong theo trời rải mây Thảm mưa nghiêng theo hàng thông ngơ ngác Núi đồi chênh vênh Đẩy đưa mưa bạc Đưa hai người về một phía được không?. Mưa dầm dề Daknong! Daknong! Đất níu chân không cho người tạm biệt Đồi cà phê sụt sùi tha thiết Gọi ta hoài Daknong! Daknong!. Ta trở về Trái tim ta đã có Daknong Có mùa mưa ướt qua mắt thiếu nữ Những ngày đêm dịu dàng chưa đủ Ta cứ nhắc về Daknong!. Daknong mùa mưa 20-6-2012

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Viết mà không biết

Anh khônh muốn làm biển khơi xa Cũng không muốn làm một bờ cát trắng Cũng chẳng mơ một chiều dâng yên lặng Ngọn gió nồm man mác thuở bao la. Anh chỉ là một nguồn nước mới ra Chỉ là đôi dòng sữa thơm dĩ vãng Em ngạc nhiên? một chút đời lãng mạn Sẽ cùng thời cho em biết yêu đương. Anh chỉ mơ một chút cõi đời thường Một bên em và bên là bé nhỏ Một âu yếm cả đời anh trong đó Chuỗi đạt thành là nghĩa lý đâu em. một nhà nhà êm, hai chữ bình yên Em và con cả cuộc đời anh có Tinh hoa, tài ba bao người thấy rõ Với anh chỉ là một thoáng phù du. Ta mong về nhau những tiếng ngập ngừng. Ta mong về những đêm mòn chăn gối Em có ngại ngần trong niềm giận dỗi Mỗi sớm mai mang lại thuở bình yên? Lời nói qua đi, đọng lại nỗi niềm. Chỉ tình yêu mới bao giờ có thể Em thân yêu, sao em ngần ngại thế? Cứ duỗi hoài để thoải mái yêu thương. Một chút e ấp... giữ xa lạc đời thường. Daknong 19-6-2012 Hôm qua về khuya, mệt quá ngủ mất. Tự dưng sáng nay dậy thấy bài thơ này trong máy của mình. Kỳ lạ quá, ai viết nhỉ. Mình thì không vì ngủ say. Hay là mình tỉnh dậỵ viết mà không nhớ. Cái này trong y học người ta gọi là chứng gì quên mất tên rồi. Hình như gọi là trạng thái mộng du thì phải, nhưng mộng du thì họ đi chơi, còn mình thì lại viết một cách vô thức. Kỳ lạ thật.