Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012
Viết mà không biết
Anh khônh muốn làm biển khơi xa
Cũng không muốn làm một bờ cát trắng
Cũng chẳng mơ một chiều dâng yên lặng
Ngọn gió nồm man mác thuở bao la.
Anh chỉ là một nguồn nước mới ra
Chỉ là đôi dòng sữa thơm dĩ vãng
Em ngạc nhiên? một chút đời lãng mạn
Sẽ cùng thời cho em biết yêu đương.
Anh chỉ mơ một chút cõi đời thường
Một bên em và bên là bé nhỏ
Một âu yếm cả đời anh trong đó
Chuỗi đạt thành là nghĩa lý đâu em.
một nhà nhà êm, hai chữ bình yên
Em và con cả cuộc đời anh có
Tinh hoa, tài ba bao người thấy rõ
Với anh chỉ là một thoáng phù du.
Ta mong về nhau những tiếng ngập ngừng.
Ta mong về những đêm mòn chăn gối
Em có ngại ngần trong niềm giận dỗi
Mỗi sớm mai mang lại thuở bình yên?
Lời nói qua đi, đọng lại nỗi niềm.
Chỉ tình yêu mới bao giờ có thể
Em thân yêu, sao em ngần ngại thế?
Cứ duỗi hoài để thoải mái yêu thương.
Một chút e ấp... giữ xa lạc đời thường.
Daknong 19-6-2012
Hôm qua về khuya, mệt quá ngủ mất. Tự dưng sáng nay dậy thấy bài thơ này trong máy của mình. Kỳ lạ quá, ai viết nhỉ. Mình thì không vì ngủ say. Hay là mình tỉnh dậỵ viết mà không nhớ. Cái này trong y học người ta gọi là chứng gì quên mất tên rồi. Hình như gọi là trạng thái mộng du thì phải, nhưng mộng du thì họ đi chơi, còn mình thì lại viết một cách vô thức. Kỳ lạ thật.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Người tầm thường mộng du chỉ đi chơi
Trả lờiXóaNgười lãng mạn mông du bằng vô thức
Bởi ở đó tâm hồn thêm đôi cánh
Chút khát khao đời thường phút chốc đã thăng hoa