Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Gửi lại niềm tin với tháng ngày
Trong dòng thơ cũ có ai say
Người đi ngoảnh lại lòng thương nhớ
Để vận thi ca ngỡ lạc bầy.

Trong nắng chan hòa có mưa bay
Trong chiều về muộn gió chợt lay
Trong se buốt lạnh mưa bịn rịn
Cứ miên man quên lối quen này.

Một cõi lòng ta với chuyện đời
Có người trăn trở, ta chơi vơi
Biết đâu vạn dặm gặp nhân nghĩa
Dào dạt yêu thương chẳng cần lời.

1-1-2017

HAPPY NEW YEAR 2017


Ta đi về nơi ấy có mùa xuân
Rắc mơn mởn lên góc đường thấm ướt
Năm cũ đi qua những điều mất, được
Có điều nào đọng lại phố thân quen.
Ta đi về nơi ấy không em
Không pháo hoa lên nỗi niềm đông cũ
Hoa tàn rơi thêm thềm ru lá ngủ
Để sớm mai bừng dậy đón mùa xuân.
Ta ngạc nhiên nơi năm mới dừng chân
Có nụ cười khe khẽ nồng men cấy
Hương thoảng qua tình yêu thương thấm đẫm
Phố ngủ rồi, mình ta đón xuân sang.
Giây phút thăng hoa, nơi ấy hóa địa đàng
Những nụ cười trẻ hơn trong đêm ấm
Mưa lay phay để lòng người sâu đậm
Thấm đằm hơn dịu ngọt tháng ngày qua.
Ta đi về nơi ấy lác đác hoa
Những cơn lũ còn oằn mình đất đá
Những lo âu níu chặt vai vất vả
Trong niềm vui đan chặt nỗi đắng cay.
Ta đi về nơi ấy chút men say
Để quên đi những họa hoằn lo lắng
Để yêu thêm những gì ta hờn giận
Hóa đam mê trên rấm rứt tháng ngày.
Năm mới rồi, ta lại say, lại say
Ta say đắm những nụ cười chớm nở
Ta đắm say bao tình yêu đôi lứa
Vượt gian nan xây hạnh phúc bền lâu.
Ta đi về nơi ấy không là đâu
Bởi niềm tin nở đầy trong tâm trí
Sáng mai thôi, lại bao điều suy nghĩ
Cạnh niềm vui, lo lắng lại bắt đầu.
BMT 0g-15p-1-1-2017

CHIỀU CUỐI NĂM


Người vẫn đây mà thơ bỏ đi
Quanh năm bận rộn chẳng hề chi
Được chiều rãnh rỗi dư trà rượu
Một chén, một mình, mưa nhẩm nhi.
Chiều cứ dần buông, mây cứ vơi
Lắng vào mắt nắng của một thời
Giờ đây đọng lại trong ly vắng
Vài tiếng xạc xào đông thả rơi.
Phiêu diêu chuyện cũ hoa tàn phơi
Năm tháng đi qua người vẫn người
Chỉ chốn thi trường quên quyến rũ
Nhắc một người nhớ một người thôi.
Một năm trôi hết vừa trọn vẹn
Cũ, mới, người, ta gói xong rồi
Thả tất cả vào hanh hao vắng
Để lại cuối chiều thanh thản ơi!
BMT 31/12/2016
Lung lay chỉ một vòng đời
Đã ngăn ai trả sớm lời chẳng đon
Lo rằng cái thuở còn non
Biết đâu lại trúng dép giòn ẩn nguy.
Chưa đi vỡ vụn còn chi
Nẫu lòng thẳng thắn tự khi dấu mòn
Trong mình giữ mãi sắt son
Biết đâu ngoài ngõ kẻ giòn hơn ta.
Lung lay sợ lại gần nhà
Khép đời một mảnh thành ra giận trời
Bẻ mây ươm nắng ai ơi
Cái thời lay ấy có người tuyết sương

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

MÙA HOA CẢI


 Ta thy em lơ lng gia n cưi
Năm tháng trôi trong vng mây lng l
Thi gian đp thêm bao điu âm
Đêm dn tan trên sc ng bình minh.

Ta nhìn em trong lơ đãng ca mình
Như vi ti chiu không gian chng tht
Ch truyn cm qua vài li đôi mt
Mà dư âm thì thm vng rt sâu.

Em c cưi và ngưi mãi v đâu
Quá kh
xưa bng nay thành hin ti
Em v
ng v hay bi ngưi không phi
B
phưng hng đi hái n đng quê!

Hoa ci ngng lp ló nét ngô nghê
Ai đó đng vn đi vào sc nng
Gi xuân thì sau cánh mày sâu lng
Đ nh thi hoa ri gió đi đâu!

29-12-2016


Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

EM


Anh tự nhủ viết về em lặng lẽ
Năm tháng trôi trong khoảnh khắc hai người
Anh đã viết giữa Miền Bắc lạnh buốt
Giữa Miền Nam mùa nước nổi khắp nơi.

Chỉ hai người và chỉ hai người thôi
Mà miên man cho nhau dài đến thế
Lúc gần nhau và xa nhau có thể
Viết cho nhau giọt ấm thuở đầu tiên.

Thời gian dừng vào những lúc bình yên
Và đi qua lúc ngập ngừng giông tố
Hạnh phúc, đắng cay ta đều hiểu rõ
Giữa hai người có khoảng lặng lạ kỳ.

Tình yêu mỗi người tự dẫn ta đi
Ngang bằng đêm, dọc bằng ngày mãi miết
Cũng có lúc ta tị hờn hơn thiệt
Để không gian ấm áp chợt lạ lùng.

Những ngày xa lại nhớ khoảnh khắc chung
Nụ cười giòn trên bàn tay bé nhỏ
Em bế con và hạnh phúc trên đó
Vũ trụ bao la chợt nhỏ vô cùng.

Không còn xa dẫu khoảng cách rất xa
Anh nhớ về em, em nhớ về thời cũ
Nắm tay nhau, buổi chiều bâng khuâng rũ
Lên vai em những hạt nắng điệu đà…

Không trẻ trung đuổi mây, gió đi qua
Cái ngọt ngào thơm trong lời khe khẽ
Như giọt nước dập lửa tàn nhanh thế
Sợi mềm buộc chặt gút xoáy bão bùng.

Nhân loại mọi đường, ta một nẻo chung
Cũng vấp ngã trên muôn vàn khấp khểnh
Tình yêu ươm mầm những điều thánh thiện
Lúc bên nhau trở lại buổi đầu tiên.

26-12-2016

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

NHỮNG THỜI LO ÂU



Ta cảm thấy lo âu
Khi em bỗng nỗi cơn buồn vô cớ
Là khi ta không rõ
Ta đến từ đâu!
Tình yêu chưa đủ sâu nên em còn dè dặt
Bồng bột cả hai nên đôi khi lòng chợt thắt
Nỗi buồn em vô cớ
Vu vơ
Nghi nghờ sáng tối…

Ta và em
Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ!
Nỗi buồn năm xưa chôn trong gối đâu rồi
Em chỉ còn những lo âu mệt mỏi
Trong nhà và ngoài kia thôi!
Giá cả đi lên
Tuổi em cùng đi lên
Những nhu cầu xa xưa đi xuống
Em gắn thời vào gạo, áo quần, cá, rau và những bữa sáng
Con cái mèo nheo…

Ta và em vẫn đi tiếp theo
Em lại có những nỗi buồn vô cớ
Đếm những tháng ngày đi qua lần lượt vụn vỡ
Trên đôi tay nhỏ nhoi!
Bọn trẻ lớn hết rồi
Em trở lại thời lo âu nông nỗi
Lỡ trái gió, trở trời ta không chịu nổi
Lại lùa vào em những vô cớ lo âu
Mắt không trong nhưng sâu
Sâu đến tận cùng hiểu biết và yêu thương điềm đạm
Ta vẫn nhiều khi vì bè bạn
Chưa đủ khôn để hiểu hết về em
Để em lại vô cớ lo thêm!


18-12-2016

BẢN TÌNH CA KHÔNG NỐT ĐÊM MÙA ĐÔNG



Ta cùng nhau qua bao bản tình ca
Có những bản ngọt ngào sâu lắng
Có những bản đắng cay dâu bể
Bản tình ca đọng dịu ngọt ru êm?

Có một bản tình ca ta kể thêm
Bản tình ca đêm mùa đông năm ấy
Không một lời mà rộn ràng đến vậy
Bản tình ca đất nước gọi dập dồn.

Bản tình ca như thác đổ mưa tuôn
Hàng triệu người bừng bừng khí thế
Trẻ đến già ngẩng cao đầu ngạo nghễ
Tay trong tay vào cuộc chiến trường kỳ.

Bản tình ca năm tháng vẫy ta đi
Trong tâm trí cả dân tộc đọng lại
Không nhạc, không lời mà mà hồn khảng khái
Bảy mươi năm rồi, lớn mãi với nhân gian.

Không tiếng thở than, không giọt lệ tràn
Chỉ xương máu đổ thành khuông, nốt nhạc
Để ngàn đời Tổ quốc vẫn hát
Bản tình ca không nốt đêm mùa đông.

18-12-2016

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Dẫu người đời đi qua
Ta vẫn nghiệm những điều lẽ phải
Người đời chôn những ước mơ đơn giản
Ta chôn vùi bao khao khát thiệt hơn
Những cô gái trẻ dỗi hờn người yêu
Để phải ruồng bỏ bao sinh linh bé nhỏ
Những kẻ hào hoa gấm thêu hồn phát xít
Đạp lên những đạo đức ngàn năm đắp mỏi mòn
Ta chỉ là hậu thế nớt non
Nhưng ta tiên đoán những điều có thể
Trong lúc ta say, say cuộc sống những điều không thế
Hỡi người đời, ngươi có nhận ra không
Đã mệt mỏi những chần vật thế gian
Ta về lại những địa đàng giản đơn
Cần chi nữa bao điều thiên hạ muốn
Ngẫm cho cùng chỉ phù phiếm ngạo đời
Ta cứ phí thời gian
Chuyện ca sĩ, hotgirl, cầu thủ
Ta cứ phí lời bình
Chuyện người đời, quan cách, mọi thứ...
Ta đang sống trong chuỗi đời bất vả
Công nghệ cao siêu đốt cháy đời người
Những sơ đẳng chỉ tưởng chừng đơn giản
Có thể cứu loài người dẫu tưởng đồ chơi
Ai có thể hiểu những điều vốn dĩ
Luận bàn vô thường điều chắc chắn xảy ra
Hai bàn tay mà giàu nghèo sao được
Xây nên lâu đài êm ấm hương hoa.
Ôi nhân loại, những tư duy đơn giản
Những logic chỉ số 1 hoặc 0
Nếu nhẫn nhịn cho nhẹ nhàng khoảng giữa
Ta với ta đâu ấm chỉ lửa hồng
12-2016
Mắt em có buồn
Trong chiều loáng ướt
Dáng em lả lướt
Gió về miên man.


Trong cõi địa đàng
Tìm xưa bỗng thấy
Ai mà quen vậy
Như hồi ngập ngừng.


Một đời thủy chung
Những lời chung thủy
Mà sao thế nhỉ?
Trời xa, người xa.


Anh vẫn nhận ra
Dáng em thuở ấy
Nón nghiêng nắng cháy
Say nồng ban trưa.


Em về hay chưa
Anh chờ vồn vã
Người qua kẻ lại
Nắng buồn vắt ngang.


Những buổi nhẹ nhàng

Mưa vào cổ áo
Duyên thầm mờ ảo
Tím chiều đu đưa.


Em như nắng mưa
Để đời lận đận
Thời gian quá ngắn
Nghìn năm chưa dài.


Vắt dải tình ai
Trong thời hoang ảo
Cuối cùng vẫn bảo
Người xưa mà thôi!
Những giây phút đẹp nhất trong đời con gái
Em ơi! đừng để thời gian phá dấu nhạt nhoà
Một mai sau ta quay đầu nhìn lại
Một màu mơ xen tưởng với màu hoa!


Những giây phút tưởng đời thường vất vả
Sẽ yên bình khi ngày tháng đi qua
Những khoảnh khắc tưởng chừng là sa ngã
Chút vì nhau kết nối lại nhạt nhòa.

Và bởi vậy, em ơi đừng nông nổi
Hoa bí, hoa bầu sớm nở tối tàn
Cây chò nghìn, năm một ngày một tí
Cao vạn đời, nhìn lại chẳng thở than.

Em cũng vậy và ta từng cũng vậy
Chuyện lớn quên và chuyện nhỏ nhớ đời
Giông bão đi qua, cõi thường ở lại

Nghĩa vạn đời, hoa lá chút trò chơi.

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

GIẤC NGỦ


Đồ chơi trốn ngủ đâu rồi
Chỉ còn lại bé như chồi nhú non
Giấc say của bé thật tròn
Cuộn mơ trên gối con con gật gù.
Mùa đông lặng lẽ tiếng ru
Chỉ còn hơi ấm men bờ gối chăn
Cong như một mảnh trăng mềm
Thanh như ước nguyện triền miên tháng ngày...
Ba về, con đẫy giấc say
Khát khao trọn vẹn đủ đầy lớn khôn
Ngoài kia nhịp sống dập dồn
Trong con chỉ một nụ non thắm chồi.
Cuộc đời dài lắm con ơi!
Cứ ăn, cứ ngủ, đổi dời để sau
Tuổi thơ thay lắm sắc màu
Nâng niu - màu mẹ, dãi dầu - màu cha.
Sau này con sẽ nhận ra
Cuộn tròn giấc ngủ ấy là khát khao
Mong con sải cánh bay cao
Vượt qua giông tố, dạt dào thế gian.

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

MƯA HUẾ CHIỀU


Biết là nơi ấy vẫn trời mưa
Lòng người lá đổ rụng lưa thưa
Phố xưa một nẻo chùng man mác
Đong hết chiều mưa tặng có vừa.

Ô che không hết nụ cười giòn
E ấp khoe dáng tuổi vàng son
Dẫu biết phận mưa trôi lận đận
Giai thoại chiều qua, thuở vẫn còn.

Em đừng làm bạn với thời gian
Một nửa ngoài đời có kẻ than
Nửa kia còn lại lời bận bịu
Hứa hẹn nay mai tựa mây ngàn.

Biết là mưa mang chuỗi nhọc nhằn
Loanh quanh đây đó những băn khoăn
Trời mưa hay vận đời an ủi

Lòng kẻ tha phương, dẫu mấy vần.
Hỏi gió, hỏi mây có nghỉ ngơi?
Ngày qua, tháng lại đã lâu rồi
Thềm đông vắng bóng người thương giận
Gối chiếc hoạ hoằn khách ghé chơi.
Nhân gian chao đảo, thời vẫn thế
Lo lắng hiềm khích, chợ dạy người
Nước chảy đá mòn, lòng có trũng?
Mà đây già lẫn với đôi mươi

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Nói thật với mọi người
Hôm nay là ta say
Nên ta mới hiểu
Thời gian luôn là kẻ phản bội
Và không gian chỉ là kẻ vô tầm


Ta đếm ngược mọi điều
Cũng chỉ là những mối tình thâm
Ta mong mọi người đừng ai lơi lả


Giọt đàn rơi trên phím đời hoá đá
Cũng đủ ta èo uột đáy thung sâu
Nhạc lý kiếp dầu viết để đâu
Mà lịch sử ghi mấy dòng vội vã


Như mùa xuân nối mùa thu mùa hạ
Giả yêu thương vẫn tiếc nuối vô chừng

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Lừa tên


Tên em có mấy chữ thôi
Mà anh đi lạc một đời tìm thơ
Nắng, mưa, gió, rét bao mùa
Viên tròn câu chữ! Em đùa! Anh tin?
10/12/16
Chỉ là hạt muối ném xuống hồ nước ngọt
Chỉ là hạt cát vàng bơi giữa bãi phù sa
Một tiếng nói giữa thét gào bão tố
Một giọt sương muộn giữa màn mưa sa.
Ta thong thả trong cõi đời vội vã
Ngay cả tìm em cũng từ tốn vô chừng
Cái nông nỗi không chịu qua nghiệt ngã
Để lại bóng chiều mệt lả dửng dưng.
Ta ném mỏi tay mong hồ nước mặn
Mong phù sa bồi lại biển ngày xưa
Và em hiểu cái nóng lòng tha thẩn
Đêm lạ quen ngóng ngày mãi như giờ
Vẫn còn nợ nhau cái nắm tay
Một mùa dang dở có niềm hay
Mưa giắt mọi kẻ, còn thấy lối
Dìu dắt nhau đi lạc tối ngày.
Vẫn còn nợ nhau một nụ cười
Tình thương một thuở nhuốm đầy vơi
Đem khuấy nỗi buồn bằng nước đục
Lo âu gánh nổi đêm tàn rơi!
Vẫn còn nợ nhau nửa cuộc đời
Bạn bè, nhân nghĩa nửa cuộc chơi
Miệt mài chung thuỷ, mặc bão tố
Tình bạn sắt son giữa xoáy người.

GÁI Ế


Em ơi, em chẳng ế đâu
Không tin cứ đứng giữa cầu mà xem
Rồi rồi có áo choàng lên
Để rồi lại mũ đan viền ỡm ơ!
Thời con gái mãi làm thơ
Ba mươi đến bốn mươi vừa trẻ trung
Ai hay tuổi tác lạ lùng
Để thời gian đứng ngập ngừng kế bên.
Nghe đồn gái ế thì lên
Chẳng hay trai ế biết đền hỡi ai!
Cả hai tháng rộng ngày dài
Yêu thương đễnh đãng, dựa vai chợ chiều.
Đời người ngắn, cạn bao nhiêu
Lội dòng sông vẹm, nhớ điều xắn cao
Hụt chân thì gắng mà trao
Một tay một ngón cũng vào mắn may.
5-12-2016

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

CHỊ BẠN


Thêm bạn nhiều? mệt lắm!
Bớt đi? lại chạnh lòng!
Thời gian càng rút ngắn
Sao để mình thong dong?
Một kiếp thơ ôm ấp
Một kiếp người bao dung
Mưa dầm qua khoé mắt
Áo xiết chặt ngang lưng!
Ráng đau thì ngần ngại
Thả lòng thì ngổn ngang
Bão xoáy đời giông tố
Lá mùa xưa khẽ khàng.
2-12-2016

NƯỚC MẮT NGƯỜI CHIẾN THẮNG


Anh chiến thắng
Ừ!
Em cho anh chiến thắng 
Trái tim em mòn mỏi tự bao giờ
Anh chiến thắng!
Em niệm niềm cay đắng
Phút trùng phùng có tựa đỉnh giấc mơ?.
Anh chiến thắng?
Người kia còn hoan hỉ?
Em kiêu sa trong tim kẻ lăng loàn
Trái tim máu sống trọn đời khó nhỉ
Mệt nhọc nhằn ích kỷ đa đoan!
Anh chiến thắng
Đâu có còn ý nghĩa
Những ngày mai dằn vặt với ngày qua
Dẫu không muốn
Anh chỉ quên một thuở
Thú yêu đương
Hời hợt đến nhạt nhoà.
!!!

PHÍM VÔ ÂM


Ta vô tư cho những ngày đã qua
Để giọt thời gian trên phím đàn hóa đá
Để hoài niệm lăn lộn trong vất vả
Xưng tội bao lần vẫn lọt lưới yêu thương.
Nắng mùa đông hiu hắt mọi nẻo đường
Anh như kẻ hành khất thời dĩ vãng
Em như cô dâu tương lai lãng mạn
Cứ so hoài lỗi nhịp với nhân gian.
Em tỉ mỉ chẻ từng phút thời gian
Trong khoảnh khắc hiếm hoi ngày trở lại
Anh vô tâm một năm là khắc khoải
Chẳng cần đâu giọt hồi tưởng riêng tư.
Chuyện cũ rồi, rêu đã hóa tri âm
Cỏ năm xưa giờ thành khuông, thành lối
Dấu chân em thành nốt thăng, nốt tuổi
Thả vào đêm se buốt những thì thầm.
Phím cuối cùng cũng kết nhạc suy tâm
Ta và em còn bản tình dang dở
Gieo thăng trầm, vớt lên còn một nửa
Gán nhẹ vào ve vuốt chút long đong.
4-12-2016

Ý NGUYỆN FIDEL


Tôi có nghe!
Không phải chỉ mình tôi!
Hình như ông là người chiến thắng
Ông đi qua bao thăng trầm
Ồn ào và yên lặng
Phút cuối cùng chỉ thoáng chút suy tư.
Ông chẳng tiếc nuối một chút gì
Trên những quãng đường đã đi
Cũng không lo lắng cho tương lai
Không nhắn nhủ nhiều về hiện tại
Những gì ông đã làm
Lòng ông không còn khắc khoải
Ngày hôm qua
Hôm nay
Ngày mai.
Tất cả đều là sớm ban mai.
Có lẽ ông đã nghiệm ra
Tất cả vẫn còn chìm dưới đôi hài thủy tinh
Câu chuyện cổ tích vẫn còn viết tiếp
Lí tưởng của ông không phải là bất diệt
Nên đắn đo
Không màng lụy nay mai.
Đất nước ông còn bao chặng đường dài
Nhân loại còn bao điều hối cải
Mỗi con người đi qua trên bản hùng ca vĩ đại
Để lại chỉ giản đơn một nốt lặng thầm
Ông không phải Tần Thủy Hoàng
Không phải Napoleon
Cũng không phải những vĩ nhân tự ông cho như vậy
Nên chăng
Ông tự cho phép mình
Không để một chút tên tuổi vào đời thường vẫn thấy
Để mọi người không sùng bái
Fidel.
Giản đơn thôi
Cả Tổ quốc, nhân dân Cuba
Đều đã là Fidel Castro Ruz
Nên tượng đài lớn nhất là trong những trái tim thấm ướt
Những giọt nước mắt Cuba
Tiễn ông ngày đi xa!
4-12-2016

GÁI Ế


Em ơi, em chẳng ế đâu
Không tin cứ đứng giữa cầu mà xem
Rồi rồi có áo choàng lên
Để rồi lại mũ đan viền ỡm ơ!
Thời con gái mãi làm thơ
Ba mươi đến bốn mươi vừa trẻ trung
Ai hay tuổi tác lạ lùng
Để thời gian đứng ngập ngừng kế bên.
Nghe đồn gái ế thì lên
Chẳng hay trai ế biết đền hỡi ai!
Cả hai tháng rộng ngày dài
Yêu thương đễnh đãng, dựa vai chợ chiều.
Đời người ngắn, cạn bao nhiêu
Lội dòng sông vẹm, nhớ điều xắn cao
Hụt chân thì gắng mà trao
Một tay một ngón cũng vào mắn may.
5-12-2016

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Dịch bài thơ " Đàn sếu" từ bản tiếng Nga của nhà thơ Azecbaizan Gamatov


Những người lính trong chiến tranh khốc liệt
Vì quê hương chẳng tiếc máu của mình
Dẫu hy sinh, họ chẳng nằm trong đất
Mà hóa thành đàn sếu trắng lung linh.

Đàn sếu trắng tung mình từ thuở ấy
Lấp lánh tinh khôi màu nắng màu hoa
Để đất nước không phải buồn quá khứ
Giữa trời bao la vẫy cánh bay xa.

Hôm nay đây giữa chiều tà hồi tưởng
Tôi ngắm sếu bay vượt thác mây mù
Vẫn cùng nhau như năm xưa chiến đấu
Gọi nhau giữa trời xao xác âm u.

Họ vẫn bay, chặng đường dài vĩnh cửu
Gọi tên nhau bằng tiếng mẹ ngàn đời
Và dìu nhau để không ai quên lãng
Đất Avar cất giấu trái tim người.

Bay xa lắm, có đến hồi mệt mỏi
Màn sương kia đã khép lại cuối ngày
Họ tựa vào nhau giữa trời lồng lộng
Có phải cho tôi cùng vỗ cánh bay!

Sẽ có ngày đàn sếu mãi xa đây
Cũng có tôi, dẫu nắng, sương, bão tố
Gọi Tổ quốc giữa biển trời sóng vỗ

Nhớ một thời đất Mẹ sếu trắng bay.