Biết
là nơi ấy vẫn trời mưa
Lòng
người lá đổ rụng lưa thưa
Phố
xưa một nẻo chùng man mác
Đong
hết chiều mưa tặng có vừa.
Ô
che không hết nụ cười giòn
E
ấp khoe dáng tuổi vàng son
Dẫu
biết phận mưa trôi lận đận
Giai
thoại chiều qua, thuở vẫn còn.
Em
đừng làm bạn với thời gian
Một
nửa ngoài đời có kẻ than
Nửa
kia còn lại lời bận bịu
Hứa
hẹn nay mai tựa mây ngàn.
Biết
là mưa mang chuỗi nhọc nhằn
Loanh
quanh đây đó những băn khoăn
Trời
mưa hay vận đời an ủi
Lòng
kẻ tha phương, dẫu mấy vần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét