Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

NHỮNG THỜI LO ÂU



Ta cảm thấy lo âu
Khi em bỗng nỗi cơn buồn vô cớ
Là khi ta không rõ
Ta đến từ đâu!
Tình yêu chưa đủ sâu nên em còn dè dặt
Bồng bột cả hai nên đôi khi lòng chợt thắt
Nỗi buồn em vô cớ
Vu vơ
Nghi nghờ sáng tối…

Ta và em
Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ!
Nỗi buồn năm xưa chôn trong gối đâu rồi
Em chỉ còn những lo âu mệt mỏi
Trong nhà và ngoài kia thôi!
Giá cả đi lên
Tuổi em cùng đi lên
Những nhu cầu xa xưa đi xuống
Em gắn thời vào gạo, áo quần, cá, rau và những bữa sáng
Con cái mèo nheo…

Ta và em vẫn đi tiếp theo
Em lại có những nỗi buồn vô cớ
Đếm những tháng ngày đi qua lần lượt vụn vỡ
Trên đôi tay nhỏ nhoi!
Bọn trẻ lớn hết rồi
Em trở lại thời lo âu nông nỗi
Lỡ trái gió, trở trời ta không chịu nổi
Lại lùa vào em những vô cớ lo âu
Mắt không trong nhưng sâu
Sâu đến tận cùng hiểu biết và yêu thương điềm đạm
Ta vẫn nhiều khi vì bè bạn
Chưa đủ khôn để hiểu hết về em
Để em lại vô cớ lo thêm!


18-12-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét