Thứ Ba, 24 tháng 12, 2019

NƠI TRÁI TIM ẨN GIẤU

Ta giấu em ở đâu?
Ở trong lồng ngực nhỏ?
Ở đại ngàn xa xôi?
Ở khơi xa sóng vỗ?

Tất cả đều vô nghĩa
Men tình ủ trăm năm
Và ngàn năm tu luyện
Trong máu ta quyện thành.

Em có nghe thì thầm
Chùm đêm rắc thảm cỏ
Tiếng tháng năm đặn đều
Như trái tim để ngỏ.

Ta nhấn vào tâm tưởng
Những nhịp đè triền miên
Bởi tâm hồn ta mỏi
Đang tâm nuôi mọi miền.

Ta vớt hết ưu phiền
Ủ thành tro, thành trấu
Trong dòng đời thẳng, xiên
Ta đào nơi cất giấu.

Để một ngày nào đó
Ta ươm lên ngọt ngào
Kết tinh mật thơm thảo
Gửi về em thanh tao.


LẠI MỘT MÙA GIÁNG SINH

Lại một mùa Giáng sinh
Với những tiếng chuông vào căn nhà nhỏ
Những tiếng hát vào ngõ xưa có em ở đó
Ta không phải là người mộ đạo
Em thì như ma xơ.

Đêm thực như mơ
Không trà, không rượu
Không tiếng ồn ào quen đủ kiểu
Rót đầy ly đầy vơi
Chỉ mình ta em ơi
Ngôi nhà nhỏ
Mình ta ở đó
Với đất trời.

Đêm Noel của kẻ vô thần
Không buồn, không vui
Ghen tị với người cảnh giới
Không với nổi với đời
Trong ai!

Vì sao đêm mảnh mai
Đêm Giáng sinh xem chừng tội nghiệp
Như muốn rơi vào cốc nước
Ngày mai.

Tiếng chuông ngân
Như vỡ trong lòng ta
Ngại ngùng đón nhận
Xua tan quỷ tà
Một năm mới nữa
Tiễn mùa đi xa.

Đêm thật đêm
Thật đấy
Mình ta.

24-12-2019

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019

VIẾT CHO MẸ ĐƠN THÂN

Em là mẹ đơn thân, anh biết vậy thôi
Đừng cố hỏi những điều không thể nói
Trái tim em không no và chẳng đói
Bão tố truân chuyên, em nếm trải rồi.

Bây giờ em quên mọi chuyện lứa đôi
Mẹ đơn thân giấu bao điều kỳ lạ
Em đủ sức đương đầu vất vả
Đừng cố thương, điều đó chẳng cần.

Em biết mình không thể mãi dừng chân
Bởi góc sâu nhất của em là phụ nữ
Khao khát yêu thương, sẻ chia mọi thứ
Đừng gọt sâu đến cội rễ đơn thân.

Như dòng sông kia lặng lẽ ngày đêm
Bởi nước sâu nên vô cùng chảy chậm
Biển hiền hòa nhưng giấu ngầm ngọn sóng
Đừng để biển gầm lên
Sông cuộn thác ghềnh.

Mẹ đơn thân mạnh mẽ lắm khi cần
Nhưng đừng cố xót thương em lần nữa
Em đã hiểu nhà xây từ vôi vữa
Và gia đình từ thấu cảm, duyên sâu.

Đừng coi mọi phụ nữ đều như nhau
Có người vui và có người hằn học
Mắt phụ nữ bao giờ cũng chực khóc
Dẫu nước mắt chảy ngược thấu tâm can.

Mẹ đơn thân không muốn sự rộn ràng
Nhưng trong lòng xao xuyến như bão tố
Chỉ nghe thôi, đã nhịp dồn sóng vỗ
Mong vuốt ve như cát vuốt thủy triều.

Mẹ đơn thân cũng tròn khuyết sớm chiều
Nhưng vẫn mãi một màu vàng óng ả
Là mảnh trăng, dẫu sao mờ nhạt quá
Một mình em ôm trọn ánh trời đêm.

Đừng gắng yêu mẹ đơn thân nhiều thêm
Nếu chưa thấy trái tim trong lí trí
Một mùa mưa chưa là xong nếp nghĩ
Phẳng nhiều hơn bình thản chốn đơn thân.

12-10-19

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019


MƯỜI NĂM

Mười năm trời lận đận
Ta và em xa nhau
Mười năm trời đằng đẵng
Thời gian ơi, ngươi đâu?

Ta không còn trẻ nhỏ
Gọi nông nổi là cười
Ta không còn mạnh mẽ
Em gọi, ta đến nơi.

Mười năm trời qua ấy
Em tha phương nơi đâu
Mà những mùa phượng cháy
Trụi hết lá, hết màu.

Đã mười năm có lẻ
Ta quen đếm từng ngày
Đông qua rồi Hạ xẻ
Vào hoài niệm ngất ngây.

Ta nhớ ngày đông lạnh
Gió se trên đầu tay
Tìm chốn tu hiu quạnh
Xa vời hay đâu đây.

Mười năm còn đâu đó
Một chút gì cho đời
Sống là cho để nhận
Một vài phút thảnh thơi.

Em làm gì nơi ấy
Giữa mùa đông trắng vàng
Cái lạnh không hề biết
Một niệm hoài gửi sang.

Ta mười năm lang thang
Trong thời gian vô tận
Trong không gian lận đận
Kiếm một hờ bóng quen.

Chỉ thấy một mình em
Giữa Thiên Hà hoang vắng
Ta ôm em yên lặng
Nghe tiếng lắng của đời.

Trong vũ trụ chơi vơi
Người đời vun lắm chuyện
Ta chỉ cần quyến luyến
Ngàn năm sau trinh nguyên.

Em có được bình yên
Trong màn đời trần trụi
Hay bạc tóc, da mồi
Giữa bão giông lầm lũi.

Tình yêu không có tội
Ta rửa bằng thời gian
Càng lau càng bóng loáng
Yêu mênh mông ngập tràn.

Ta lấn sân mọi lẽ
Không biết đến dọc ngang
Nhưng một điều chắc chắn
Mười năm rồi, mười năm.

Như dòng sông miên man
Xuôi nước về với biển
Dẫu muốn chảy vào lòng
Những phút giây lưu luyến.

Ta muốn làm sóng biển
Đi tìm em muôn phương
Ta muốn là nắng ấm
Sưởi em mọi nẻo đường.

Ngày mai, chiều lên sương
Em có còn tím nhớ
Lên ẩn sắc, dạ hương
Nồng nàn em một thuở.

Mười năm làm bỡ ngỡ
Một tình yêu địa đàng
Ta thấy mình tội lỗi
Sau mỗi giây vừa sang.

Bởi tình ta mênh mang
Không đếm ngày, đếm tháng
Bởi tính ta vội vàng
Yêu sợ là quên lãng.

Mười năm trời bãng lãng
Trên những dốc thu vàng
Nay đông về chập chững
Ta gửi lòng lang thang.