Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019


MƯỜI NĂM

Mười năm trời lận đận
Ta và em xa nhau
Mười năm trời đằng đẵng
Thời gian ơi, ngươi đâu?

Ta không còn trẻ nhỏ
Gọi nông nổi là cười
Ta không còn mạnh mẽ
Em gọi, ta đến nơi.

Mười năm trời qua ấy
Em tha phương nơi đâu
Mà những mùa phượng cháy
Trụi hết lá, hết màu.

Đã mười năm có lẻ
Ta quen đếm từng ngày
Đông qua rồi Hạ xẻ
Vào hoài niệm ngất ngây.

Ta nhớ ngày đông lạnh
Gió se trên đầu tay
Tìm chốn tu hiu quạnh
Xa vời hay đâu đây.

Mười năm còn đâu đó
Một chút gì cho đời
Sống là cho để nhận
Một vài phút thảnh thơi.

Em làm gì nơi ấy
Giữa mùa đông trắng vàng
Cái lạnh không hề biết
Một niệm hoài gửi sang.

Ta mười năm lang thang
Trong thời gian vô tận
Trong không gian lận đận
Kiếm một hờ bóng quen.

Chỉ thấy một mình em
Giữa Thiên Hà hoang vắng
Ta ôm em yên lặng
Nghe tiếng lắng của đời.

Trong vũ trụ chơi vơi
Người đời vun lắm chuyện
Ta chỉ cần quyến luyến
Ngàn năm sau trinh nguyên.

Em có được bình yên
Trong màn đời trần trụi
Hay bạc tóc, da mồi
Giữa bão giông lầm lũi.

Tình yêu không có tội
Ta rửa bằng thời gian
Càng lau càng bóng loáng
Yêu mênh mông ngập tràn.

Ta lấn sân mọi lẽ
Không biết đến dọc ngang
Nhưng một điều chắc chắn
Mười năm rồi, mười năm.

Như dòng sông miên man
Xuôi nước về với biển
Dẫu muốn chảy vào lòng
Những phút giây lưu luyến.

Ta muốn làm sóng biển
Đi tìm em muôn phương
Ta muốn là nắng ấm
Sưởi em mọi nẻo đường.

Ngày mai, chiều lên sương
Em có còn tím nhớ
Lên ẩn sắc, dạ hương
Nồng nàn em một thuở.

Mười năm làm bỡ ngỡ
Một tình yêu địa đàng
Ta thấy mình tội lỗi
Sau mỗi giây vừa sang.

Bởi tình ta mênh mang
Không đếm ngày, đếm tháng
Bởi tính ta vội vàng
Yêu sợ là quên lãng.

Mười năm trời bãng lãng
Trên những dốc thu vàng
Nay đông về chập chững
Ta gửi lòng lang thang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét