ĐƯA EM VỀ QUẢNG BÌNH
Anh đưa em về với Quảng Bình
Quê ngàn đời gánh gồng hai nẻo
Những bến sông ngày đêm sóng vỗ
Căng no thuyền mang ấm đến muôn nơi.
Quê ngàn đời gánh gồng hai nẻo
Những bến sông ngày đêm sóng vỗ
Căng no thuyền mang ấm đến muôn nơi.
Đưa em về với biển đêm chơi vơi
Con sóng ba lần, nồm về bất chợt
Cánh buồm xưa ngủ trong câu mẹ hát
Đến gió Lào cũng xao xuyến chợt ngưng.
Con sóng ba lần, nồm về bất chợt
Cánh buồm xưa ngủ trong câu mẹ hát
Đến gió Lào cũng xao xuyến chợt ngưng.
Về Quảng Bình dưới cát trắng trời xanh
Nghe rừng dương rì rào lao xao kể
Điệu hò khoan dầm nắng mưa dâu bể
Mạ non xanh cấy trên những bàn chân.
Nghe rừng dương rì rào lao xao kể
Điệu hò khoan dầm nắng mưa dâu bể
Mạ non xanh cấy trên những bàn chân.
Những ngọn lèn rón rén xuống dòng sông
Rào Nậy, Rào Nan, Rào Son lặng lẽ
Phong Nha, Kẻ Bàng nhón chân rất khẽ
Sợ vỡ tan bóng dáng Quảng Bình quê.
Rào Nậy, Rào Nan, Rào Son lặng lẽ
Phong Nha, Kẻ Bàng nhón chân rất khẽ
Sợ vỡ tan bóng dáng Quảng Bình quê.
Đưa em về với ngọt bến sông xưa
Nơi những chiều hè ấu thơ hò hẹn
Tháng ngày như lá xoay đổ xuống
Cuốn thời gian đi mọi nẻo xa xôi.
Nơi những chiều hè ấu thơ hò hẹn
Tháng ngày như lá xoay đổ xuống
Cuốn thời gian đi mọi nẻo xa xôi.
Chỉ muốn đưa em về Quảng Bình thôi!
Ngắt câu hát ngọt ngào thành hai nửa
Nửa ngân lên trong trái tim ấm lửa
Nửa trầm vào man mác giọng hò quê.
Ngắt câu hát ngọt ngào thành hai nửa
Nửa ngân lên trong trái tim ấm lửa
Nửa trầm vào man mác giọng hò quê.
Anh nâng niu em từng bước trở về
Như cánh cò nâng niu mùa trở vụ
Như hương lúa ngậm đòng thơm sữa
Như đêm trăng giăng lưới gọi sao trời.
Như cánh cò nâng niu mùa trở vụ
Như hương lúa ngậm đòng thơm sữa
Như đêm trăng giăng lưới gọi sao trời.
Về Quảng Bình yên ấm lắm em ơi!
Cứ thảnh thơi thưởng thức hương vị sống
Quên cặm cụi cuốc cày trong ảo vọng
Chốn tha phương ào ạt chỉ một thời.
Cứ thảnh thơi thưởng thức hương vị sống
Quên cặm cụi cuốc cày trong ảo vọng
Chốn tha phương ào ạt chỉ một thời.
Về Quàng Bình để gọi bọ, mạ ơi
Mô, rứa, răng, tê, nỏ, mần, eng, ả
Nghe miên man, man mác mà quen lạ
Ngàn năm trong tiếng rơm rạ đỡ đần.
Mô, rứa, răng, tê, nỏ, mần, eng, ả
Nghe miên man, man mác mà quen lạ
Ngàn năm trong tiếng rơm rạ đỡ đần.
Về Quảng Bình, nơi cuối cùng dừng chân
Nghe vọng chiều, bóng lèn xa thăm thẳm
Chân quen mưa và bạc đầu quen nắng
Nghe Quảng Bình, về quê nhé, đi em.
Nghe vọng chiều, bóng lèn xa thăm thẳm
Chân quen mưa và bạc đầu quen nắng
Nghe Quảng Bình, về quê nhé, đi em.
22-11-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét