KỂ CHUYỆN EM
NGHE
Lâu rồi, ta nói
chuyện cùng em
Bên song cửa
xám, xế êm đềm
Lời em sóng
sánh miền trống vắng
Để lời ta lụy
ánh chiều chêm.
Có phải lâu rồi
ta chẳng em
Thời gian cuốn
lại tháng ngày xưa
Lắt cắt đau đớn
mùa dĩ vãng
Một nửa xuân hạ
nhói thiên đàng.
Thấm thoắt trôi
mấy nẻo vội vàng
Chưa hết ngày,
bóng xế sang ngang
Thuyền em nông
nổi nghiêng ngây ngất
Rớt xuống lòng
sâu sợi nắng tàn.
Em nói rằng em
dại lỡ làng
Để giờ duyên nợ
ngắt đôi dòng
Vai trần dâu bể
đèo lận đận
Gửi vào đâu
gánh nợ long đong.
Em trách ta
ngày ấy thong dong
Sao không liều
lĩnh chiếm lấy lòng
Biết đâu chẳng
phải từ hôm ấy
Ta cùng rong ruổi
biển, núi, sông.
Chuyện trò đan
mãi với mong, trông
Đời người ngắn
ngủi, quá đèo bồng
Thanh xuân như
gió đưa dải áo
Sột soạt nhẹ
nhàng, biết đâu mong.
Em kể ngày chuyện
sáo sang sông
Hỏi ta có nợ với
ấy không
Mà đông sắc lạnh,
hè nhạt nóng
Xa vời, sóng vỗ
mỏi buồm cong.
Chuyện em chưa
hết, đến ta không
Thời gian thấm
thoắt rẽ giữa lòng
Chộn rộn đảo
chao tim vội vã
Như thì xuân tuổi
giữa mênh mông.
Ta rẽ chiều
buông, tìm ánh đêm
Để em khe khẽ
giữa êm đềm
Lời em quên bớt
màu lận đận
Để ta hy vọng
nhúng chiều thêm.
Ngoài kia gió vẫn
biếc lung lay
Áo khăn chưa ấm,
vẫn đam mê
Tình yêu tu luyện
không có tuổi
Nói sao cho thỏa
nỗi trở về.
21-11-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét