Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

GẶP LẠI MÙA NGỌT LỊM


Có một miền đất thân quen
Trong tim mỗi lần gặp lại
Đi xa bồi hồi nhớ mãi
Có những tâm hồn thân quen.

Nhớ dòng sông Trà mùa lũ
Bập bềnh xuôi ngược người qua
Cay đắng, ngọt bùi, vất vả
Theo dòng gần đấy lại xa.

Nhớ mùa mía đường ngọt lịm
Cuộn vào bịn rịn heo may
Dâng lên ngút hoàng hôn tím
Nét cười hút mắt ai say.

Đường quê mòn mòn mấy lối
Gặp lại ngày xưa miên man
Buồng cau nở không kịp lấy
Mà nay đau đáu ngập tràn.

Gặp những bóng hình vĩnh cửu
Núi đồi xao xuyến đôi dòng
Sau lưng ngóng về biển cả
Ngày qua, tháng lại còn không!

Hôm nay ai về lạc lối
Chắc vì cố nhớ thành quên
Một góc trong lòng sớm tối
Loay hoay xao động bình yên.

Để lại ngấn lời tri kỉ
Miết lên hoài niệm nao nao
Thấm thía lạnh ngoài trong ấm
Người đi hồn lạc chốn nào!


Quảng Ngãi 26-2-2017

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

LUYẾN


 Qua sông luyến một tay chèo
Ngắm hoa luyến nỗi bồng đèo thoáng qua
Đi về chợt luyến miền xa
Luyến đàn réo rắt, ngắt ra ngậm ngùi.

Luyến hơn cũng một mà thôi
Luyến trời trưa nắng che người lỡ chân
Luyến ai phất gót hồng trần
Lật trang đời luyến thi nhân ngượng ngùng.

Luyến thì riêng, nhớ thì chung
Tháng ngày lưu luyến thẹn thùng giấu duyên
Bây giờ mái ấm, thuyền quyên
Luyến miền dĩ vãng, luyến thời rủi may


22-2-2017

Ừ!


Khen chung thì cũng đã nhiều
Giờ khen riêng biệt may điều khác ta
Ừ thì môi thắm như hoa

Ừ thì mắt biếc, nõn nà má xuân.

Ừ da trắng, nét bâng khuâng
Miên man một thuở muốn gần, lại xa
Ừ, tiếc hoa chẳng gần nhà
Ừ, buông đôi nét người ta nhớ mình.

Ừ thì sắc dáng, người xinh
Ừ thì dĩ vãng thiếu mình, vẫn ta
Ừ hoa nở thắm hơn hoa
Ừ thơ thắm biếc như là tỵ ganh.

Ừ thì ừ đấy cùng anh
Có chắc sớm tối ngọt lành được chăng?

22-2-2017

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

NGOÀI KIA SẮP LẠNH?



Nghe nói ngoài kia sắp lạnh
Nắng còn đủ ấm không em?
Hoa còn đủ lửa để thắp
Cửa còn không? Đã buông rèm?

Chắc lạnh nỗi lo hồi hộp
Bước chân về cũng nhẹ hơn
Tóc đen hơn vì buốt giá
Mắt đen giữ nắng dỗi hờn.

Nghe nói má hồng se lạnh
Lòng người ấm giữ không gian
Sương chiều co ro dẻo quánh
Thay cho đêm khóc dâng tràn.

Nghe nói ngoài kia sắp lạnh
Để anh gửi nắng bắc cầu
Tâm tình theo em ngọt sánh
Một lời khuấy động sông sâu.


20-2-2017

MÊ HẮT NẮNG



Sao em nỡ hắt hoàng hôn?
Lên sương chiều ôm nắng liếp
Sao em gỡ mây lả lướt?
Bám vào lưng núi chơi vơi!.

Sao em gặt cánh hoa rơi?
Để tay hứng ngơ ngẩn nghĩ
Lời muộn nhắc chừng chưa đủ
Mắt buồn phấp phỏng vì đâu?

Đêm khóc nhỏ giọt sương nâu
Phảng phất hồi sinh của đất
Nếu là tình yêu chân thật
Bỏ rồi níu cũng như nhau.

Góc trời thấp thoáng nỗi đau
Ta gửi lên hoàng hôn đỏ
Chỉ mong đêm về em ngủ
thời gian được chút lặng yên.

Đêm đen trốn vào tóc em
Giấc mơ một thời thấp thoáng
Tiếc thời em mê hắt nắng
Mà nay thành vắng xa xôi…


20-2-2017

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

HÓA VÀ QUÊN LÃNG


Chiều tắt nắng, chim rừng tìm chốn ngủ
Hết mùa rồi, lá rụng lại gốc cây
Qua cuộc chiến, Người nằm vào đất mẹ
Chỉ tiếng tăm vang mãi mảnh đất này.

Họ nằm đó, hồn linh thiêng hóa sếu
Bay gọi nhau trong ráng đỏ chiều tà
Người còn lại có nghe lòng trắc ẩn
Tình quê hương trong tiếng gọi thiết tha.

Trong đàn sếu có bóng hình đất nước
Có mũi lê trên chiến trận oai hùng
Mặt người lính là chiến tranh khốc liệt
Và sau lưng – tình đất mẹ trập trùng…

Hôm nay đây giữa chiều về chạng vạng
Lại thấy đàn chim ngược hướng bay về
Mỗi tiếng vỗ, mỗi linh hồn cất tiếng
Hỏi mọi người có nhớ đến hồn quê?.

Những người lính chết vì không sợ chết
Như ngọn đèn chiếu sáng giữa đêm đen
Một điểm sáng xóa đi bao hiểm tối
Để đời sau thanh thản bước đi lên.

Sự quên lãng chưa hẳn là quên lãng
Lịch sử ngày đêm trong tiếng sóng gầm
Và xuôi ngược đàn sếu nhắc sớm tối
Đất nghiêng mình vang vọng chuỗi tri ân.

17-2-2017

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

CHẲNG THỂ NÀO QUÊN

Không thể quên dẫu ai bắt ta quên
Ta vẫn nhớ dẫu chẳng ai bảo nhớ
Những ngày đáng đớn đau của lịch sử
Khi ngoại xâm đốt cháy thịt da ta.

Những lời nói chẳng thay những vết thương
Những ngụy đàm không đảo chiều nhân thế
Lịch sử tang thương
Đất nước đau mọi lẽ
Hỏi lòng người có thể chút nào quên?

Những ngày tháng Hai không vở sách nào ghi
Những ngày tháng Ba không dòng chữ nào biên
Mà cháy rực trong mỗi người nóng bỏng
Dẫu ngoài kia là trời cao gió lộng
Biển dạt dào nhắc mãi chuyện đã qua.

Ta vẫn gọi về Trường Sa, Hoàng Sa
Ta vẫn nghe tiếng thét dọc biên giới
Những người lính ngã xuống
Những người dân ngã xuống
Mọi tuổi tác tang thương
Dẫu đâu đó vẫn lá cờ phấp phới
Hỏi lòng người đã vui vẻ hay chưa.

Hàng vạn năm rồi vẫn nhớ chuyện xưa
Sao dễ quên chuyện hôm qua đến thế
Hỏi dân tộc đắng cay hay vui vẻ
Hỏi đất nước hôm nay điều có thể
Câu trả lời nằm đọng thể nào quên.

17-2-2017

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017


Biết là lời không tự đến xa xôi
Ta nhờ gió mang hộ lời nhắn nhủ
Ta nhờ nắng sưởi giúp lòng khắc khoải
Và nhờ đêm mơ một thoáng bình yên.

Biết là rồi nhớ mãi cũng thành quên
Giọt thời gian rả rích hoài hoá đá
Hàng vạn năm thành nhũ thạch nhân quả
Chống cõi đời đau khổ hoá vô tâm.

Quả từ hoa, mật ngọt đã thành nhân
Nuôi cay đắng, nắng mưa thành mầm mới
Thong thả giọt sương sánh đầu tay với
Cứ ngập ngừng mà nốt thánh thót rơi
Khúc nhạc giao mùa xao lãng xa xôi!


MÙA VIẾT VỀ EM


Có một mùa anh viết mãi về em
Đó là mùa ta gặp nhau hò hẹn
Những nẻo đường ngã vô phương, vàn hướng
Một ngõ về đang lạ chợt thành quen.

Đó là mùa bên cạnh một người thêm
Chia sẻ bước trên đường đời dằng dặc
Dẫu ngược Nam hay xuôi về phương Bắc
Bước đời thường cũng hóa những vần thơ.

Đó là mùa hoa nở thắm trong mơ
Say đắm yêu rồi vợ chồng sâu lắng
Mùa tiếp mùa không nắng mà rất nắng
Se lạnh ngoài nên nóng ấm vào trong.

Mùa xa rồi, xa mãi tận mênh mông
Chỉ còn lại mai vàng, đào chớm nụ
Rắc thăng, trầm lên khuông dòng nhạc cũ
Vẫn rõ ràng như nắng ấm vẽ hoa.

Mùa đi qua, chưa hẳn đã đi qua
Vẫn còn đó những nồng nàn năm tháng
Mưa nắng nhiều, tình yêu càng lãng mạn
Để đến mùa, anh lại viết về em.


14-2-2017

THẮC MẮC


Em gọi đó là yêu
Là chiều mưa, sớm nắng
Là hai vai trĩu nặng
Những ôm hôn ngọt ngào.

Em thắc mắc tại sao
Ta không như người khác?
Không chia tay, quay về
Khóc, hờn hay bệnh tật.

Những tình yêu phim ảnh
Xin gửi lại cho đời
Còn ta là sớm tối
Yêu lúc nào chết thôi.

Em có còn thắc mắc
Kẹo ngọt và hoa hồng?
Ngọt ngào trong máu nóng
Hoa một đời, đủ không?

14-2-2017

YÊU BAO NHIÊU LÀ ĐỦ


Em hỏi rằng yêu mấy là mới đủ?
Tình yêu đầu có chắc là không nhỉ?
Hay chỉ qua như vạt nắng bình minh?
Hay thảng thốt như ráng hoàng hôn tím?

Anh lại thấy đủ yêu là bịn rịn
Khi hẹn hò hay những lúc chia xa
Yêu một lần hay ngàn lần cũng vậy
Khi nào vừa, không nghĩ đến bao la.

Nếu lần đầu anh khắc bằng nắng mai
Còn lần cuối khắc lên đầu gai nhọn
Cánh hoa hồng hứng giọt sương nà nõn
Bàn tay ta đựng cay, đắng, ngọt, bùi.

Em còn muốn yêu thêm nữa thôi
Hay chỉ là bóng đêm mơ đợi sáng
Bên này tối, kia bình minh ló rạng
Dẫu là yêu, sớm, tối chỉ bắt đầu.


14-2-2017

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

HOA CỦA ĐẤT VÀ CỦA BIỂN


Có những ngày họ sống để quên
Có những ngày ta quên để sống
Là tháng Hai biên cương gió lộng
Là tháng Ba biển thẳm mênh mông.

Mỗi tháng một ngày cứ thế trôi
Mỗi năm một lần ai cố nhớ?
Những bông hoa lụi tàn trong lửa
Cháy lòng người trong nhớ ngoài quên.

Có bao giờ lòng ta được bình yên?
Giữa những mùa xuân xuôi chiều quá khứ
Đất vẫn đau, biển vẫn gầm giông tố
Và lòng người cay đắng vẽ hoa!

Ta vẽ rồi, lại thả biển hoa trôi
Ta vẽ rồi lại rải đầy biên giới
Hoa cứ thế nở dọc con suối trắng
Mang nước về khuấy đáy biển xa xôi.

Trong cánh hoa có biển, có trời
Trong nụ nhú có màu nâu của đất
Hoa được vẽ từ hồn thiêng Tổ quốc
Nên màu hoa khiến lửa nóng râm ran.

Hoa mùa xuân có hơi biển dâng tràn
Hương mùa xuân có màu xanh biên giới
Hoa tháng Hai cấy lòng người rợp nắng
Đợi tháng Ba về ươm ra biển xa khơi.


2/2017

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

NGƯỜI LÍNH TÀU KHÔNG SỐ


Những con tàu,
không là tàu!
Những con đường, 
không là đường!
Những người lính,
không là lính!
Người lính già nhìn về biển xa xăm
Hồi tưởng lại tuổi trẻ đầy khói lửa
Mùa xuân cũng thẫn thờ bên cửa
Theo hồn người thả xuống mênh mông.
Người lính già không kể chuyện ngày xưa
Thời gian không tính bằng giờ,
phút,
giây,
năm,
tháng
Mà được tính bằng điểm đi, điểm đến.
Năm cũng là ngày
Và tháng cũng là năm.
Biển mênh mông,
biển khát đến nhọc nhằn
Những câu chuyện thật,
không ai được biết
Những con tàu lặng lẽ trườn vào lòng địch
Mọi lúc, mọi nơi.
Và sự thật không giống chuyện để chơi.
Người lính già không kể như mọi người
Không như chuyện tivi, báo, đài,
hay chiến công thần thánh
Họ chỉ đi để mang tàu cập bến
Thế thôi!
Họ không muốn nghe những thêu dệt ở đời
Không muốn tung hô bởi hàng trăm lần chết
Mười sáu năm trên những chuyến tàu
Người lính biết
Chết dễ vô cùng
Sống trở về là quà tặng thế gian.
Ai đó tin họ là những anh hùng
Người lính già không tin
Họ không cần điều đó
Bên ly rượu đầu xuân
Người lính già với ước mơ rất nhỏ
Mọi thứ trôi bằng lặng
Yên bình
Họ sống
Vậy thôi!
9-2-2017
NẾU
Nếu đã là nắng mai
Xin đừng hoàng hôn tím
Nếu đã mưa bịn rịn
Xin đừng gió nôn nao.
Nếu đã là hôm nao!
Xin đừng nhắc chuyện cũ
Nếu buồn vương liễu rủ
Xin đừng thông đại ngàn.
Nếu đã là miên man
Xin giữ hoài đã có
Bởi tình yêu đắt đỏ
Đủ hai người mua thôi!
MẮT NẮNG
Có hai đốm nắng
Đậu xuống bên thềm
Nhìn tôi chăm chú 
Trưa hè dài thêm.
Hai đốm nắng nhỏ
Long lanh, long lanh
Nghịch cùng cọng gió
Đu đưa... đu đưa...
Một đôi mắt nắng
Vượt bao đường xa
Đọng lên thềm vắng
Lời trách khẽ là…
Ngây thơ!

LỠ

Lỡ đi vào ngõ vắng
Chợt thấy mình thảnh thơi
Lỡ nắm chùm hoa nắng
Chợt quên mùa mưa rơi.
Lỡ mà thành mong ước
Chốn xôn xao đâu rồi?
Mặc kệ, thôi lỡ bước
Lại thấy đời thêm tươi.
HOA NẮNG
Lung linh mùa hoa nắng
Tưới đầy lên tóc em
Long lanh đôi mắt nắng
Cho mùa xuân dày thêm.
Ta yêu trong im lặng
Để hoa thay bao lời
Lời may rơi vào gối
Lời rủi gió mang trôi.
Tình yêu không có lỗi
Nắng chẳng phai bao giờ
Thời gian càng gần lại
Nắng rải đầy trong thơ.
Sao tình yêu im lặng
Vì thức quá nồng nàn
Cho em thêm cuộc sống
Suốt một đời anh mang.
8-2-2017

HỘI, CHÙA

Em đi lễ, hội, chùa chiền
Váy cao, áo trễ, trên viền, dưới xăm
Em cầu thần thánh có tâm
Cho em được một năm đầy bình an!
Thánh thần ngắm nghía lệ tràn
Van em đừng nữa giăng đàn bỏ tơ
Nơi đây vốn tự ngàn xưa
Linh thiêng, nền nếp, không vừa dị nhân
Hay anh kiếm vải đắp thân
Giúp em một thoáng lại gần thềm xưa
Vải anh đắp cũng chỉ vừa
Chân, tay, ngực, cổ, chẳng lừa được tâm
Thôi em đừng cố đày thân
Lên chùa thêm tội thánh thần, hỗn mang
Về đi em, có hội làng
Một bầy chí choé, âm vang điếc ngày!
( mệt quá không viết nữa)
Ta đi chùa
Tìm sự bình an
Tìm sắc thái thiền tâm cửa Phật
Ta tìm được những gì cần nhất
Không phải trong tâm tưởng
Không phải trong tĩnh tại.
Tìm sự an ủi trong chen chúc
Tìm thánh lộc trong giành giật.
Bản chất
Vỗ cánh
Bay xa!
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC
Trong mỗi ngôi nhà
Có mỗi người đàn bà khóc
Trong nỗi niềm không chia sẻ mọi nơi, mọi lúc
Người đàn bà miễn cưỡng cười.
Một giọt nước mắt rơi
Là giọt đời trĩu nặng
Là kết tủa của những tháng ngày lận đận
Người đàn bà khóc trong chính ngôi nhà mình.
Người đàn bà lén ra
Cười ngậm những giọt nước mắt
Khô quắt
Lại trở về nơi tưởng là hạnh phúc
Người đàn bà khóc
Trong chính hạnh phúc như trúng số độc đắc
Thế gian may mắn một người.
Và người đàn bà trở lại khóc
Trong chính ngôi nhà của mình.
4-2-2017