Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

HÓA VÀ QUÊN LÃNG


Chiều tắt nắng, chim rừng tìm chốn ngủ
Hết mùa rồi, lá rụng lại gốc cây
Qua cuộc chiến, Người nằm vào đất mẹ
Chỉ tiếng tăm vang mãi mảnh đất này.

Họ nằm đó, hồn linh thiêng hóa sếu
Bay gọi nhau trong ráng đỏ chiều tà
Người còn lại có nghe lòng trắc ẩn
Tình quê hương trong tiếng gọi thiết tha.

Trong đàn sếu có bóng hình đất nước
Có mũi lê trên chiến trận oai hùng
Mặt người lính là chiến tranh khốc liệt
Và sau lưng – tình đất mẹ trập trùng…

Hôm nay đây giữa chiều về chạng vạng
Lại thấy đàn chim ngược hướng bay về
Mỗi tiếng vỗ, mỗi linh hồn cất tiếng
Hỏi mọi người có nhớ đến hồn quê?.

Những người lính chết vì không sợ chết
Như ngọn đèn chiếu sáng giữa đêm đen
Một điểm sáng xóa đi bao hiểm tối
Để đời sau thanh thản bước đi lên.

Sự quên lãng chưa hẳn là quên lãng
Lịch sử ngày đêm trong tiếng sóng gầm
Và xuôi ngược đàn sếu nhắc sớm tối
Đất nghiêng mình vang vọng chuỗi tri ân.

17-2-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét