Biết là lời không tự đến xa xôi
Ta nhờ gió mang hộ lời nhắn nhủ
Ta nhờ nắng sưởi giúp lòng khắc khoải
Và nhờ đêm mơ một thoáng bình yên.
Biết là rồi nhớ mãi cũng thành quên
Giọt thời gian rả rích hoài hoá đá
Hàng vạn năm thành nhũ thạch nhân quả
Chống cõi đời đau khổ hoá vô tâm.
Quả từ hoa, mật ngọt đã thành nhân
Nuôi cay đắng, nắng mưa thành mầm mới
Thong thả giọt sương sánh đầu tay với
Cứ ngập ngừng mà nốt thánh thót rơi
Khúc nhạc giao mùa xao lãng xa xôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét