Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

MÊ HẮT NẮNG



Sao em nỡ hắt hoàng hôn?
Lên sương chiều ôm nắng liếp
Sao em gỡ mây lả lướt?
Bám vào lưng núi chơi vơi!.

Sao em gặt cánh hoa rơi?
Để tay hứng ngơ ngẩn nghĩ
Lời muộn nhắc chừng chưa đủ
Mắt buồn phấp phỏng vì đâu?

Đêm khóc nhỏ giọt sương nâu
Phảng phất hồi sinh của đất
Nếu là tình yêu chân thật
Bỏ rồi níu cũng như nhau.

Góc trời thấp thoáng nỗi đau
Ta gửi lên hoàng hôn đỏ
Chỉ mong đêm về em ngủ
thời gian được chút lặng yên.

Đêm đen trốn vào tóc em
Giấc mơ một thời thấp thoáng
Tiếc thời em mê hắt nắng
Mà nay thành vắng xa xôi…


20-2-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét