Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017
KIỆT SỨC
Cây cối kiệt sức rồi
Em có biết không!
Rừng đã lụi
Ruộng đồng giờ chát mặn
Ruộng lúa, hoa màu…
Hoá chất xót đắng
Hoa trồi lên!
Đau đớn tỉa quả non.
Không khí kiệt sức rồi
Em có biết không!
Những nhà máy…
Công trường và khói bụi
Những hình nhân đi đi, về về sớm tối
Nửa bữa cơm hắt đổ chẳng thèm ăn!
Con cái kiệt sức rồi
Em có biết không!
Những núi học hành đè vai non nớt
Những thay đổi
Thiên tài cũng bất chợt
Những mong mỏi lớn lao
Cha mẹ ngao ngán kỳ mong.
Ta cũng kiệt sức rồi
Em có biết không!
Hai vai gánh bao nợ nần cuộc sống
Dưới bàn chân
Mọc rêu thời thơ mộng
Và khát khao như nước chảy tràn lan.
Mọi thứ kiệt sức rồi
Em có biết không!
Những mơ ước về một bình yên giản dị
Mái nhà nhỏ
Hạnh phúc nhẹ nhàng
Lúc thảnh thơi là những lời thủ thỉ
Là vui chơi của trẻ lúc về nhà
Tất cả vẫn còn xa
Rất xa…!
26-10-1012
MÂY VÀ THU
Mây ở đâu rồi, mây có xa?
Bình minh chới nắng, đã chiều tà
Một mình len lỏi phương trời vắng
Thấp thoáng trong lòng, mây nhận ra.
Thu ở đâu rồi, thu rất xa?
Nghĩa tình trong, vắt suối nguồn ra
Rửa tình xưa bóng khi buồn tủi
Một khoảng mênh mông, lả la đà.
Ta bóc mấy múi, luồn cung tơ
Dệt nên xe vấn, thăng trầm mơ
Ở đây khung cửi bằng đêm lạnh
Lướt lướt trăng, sao nhấp nháy mờ.
Một đời mây ngắn, mùa thu ngắn
Ghét thương đi mà cứ đi về
Sao không gắng chịu lần cho thoả
Cứ chần chừ, tỉnh tỉnh, mê mê.
30-10-2017
Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017
TÌNH YÊU VỚI KHATOCO
Có
ngọn lửa nào thắp trong ngực em
Thắp
trong bốn ngàn trái tim cháy bỏng
Như
ngọn đuốc giữa bao la gió lộng
Tỏa
đến chân trời ánh sáng vô biên.
Ba
mươi lăm năm không phút bình yên
Gian nan đầu tiên
đến huy hoàng hiện tại
Trọn niềm tin gắn
vào em có phải
Sức mạnh tiềm tàng
giấu ẩn: Khatoco.
Em đến với đời, mơ
ước ngây thơ
Trong sáng như nắng
bình minh ấm lạ
Đồng nghiệp, bạn bè,
xóa nhòa tất cả
Nhưng băn khoăn,
lo lắng buổi đầu tiên.
Em nhớ về những
ngày tháng triền miên
Khó khăn tột cùng,
vay từng cảm xúc
Để vượt qua những
gian nan quá thực
Vươn thời gian vào
khát vọng lớn lao.
Hôm nay đây giữa
gió lộng, trời cao
Bên bờ biển xanh, rì
rào cát trắng
Nha Trang ơi, thu
lại về sâu nặng
Thắm tình người
như biển thẳm bao la.
Những cái tên
Khatoco, Khánh Việt hiền hòa
Đưa bao người đến
mọi miền đất nước
Vươn ra toàn cầu để
ta có được
Những bạn bè và thành
quả hôm nay.
Em nhớ xiết bao kỷ
niệm tháng ngày
Hai mươi năm thổi
hồn vào cuộc sống
Dẫu không như thời
sinh viên thơ mộng
Vẫn yêu thương tất
cả chuỗi ngọt ngào.
Cuộc sống bộn bề,
tất tả, lo âu
Đâu đó còn những mảnh
đời tối, sáng
Nhưng thời gian
không làm ta quên lãng
Những trưởng thành
lớn bổng, ba lăm năm.
Một đôi lời không
nói hết trái tim
Không nói hết tình
yêu thương mãi mãi
Với Khatoco mùa
thu về lại
Khoác sắc vàng lên
ngọn đuốc vinh quang.
24-10-2017
Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017
CỨ HÃY NÓI ĐI EM
Thôi em ạ, em hãy dũng cảm lên
Cứ nói thật, rằng em yêu ai đó
Em đã qua thời thơ ngây, bỡ ngỡ
Đã kịp quen với chín chắn, mốt, thời.
Đợi khi nào? hoa rụng, quả chín rơi?
Lời hứa hẹn chỉ là hơi gió thoảng!
Anh ấy cũng chỉ là người lãng đãng
Mạnh mẽ mọi điều, yếu ớt phía em yêu.
Có thể anh ấy nói trước lời em
Nhưng chắc chắn thường ở người phụ nữ
Một lời em hơn ngàn lời thủ thỉ
Hứa hẹn bao ngày từ phía bên kia.
Cứ liều mình và hãy dũng cảm lên
Em còn phải nhiều lo âu sau đó
Một lời thốt ra chỉ là mở ngỏ
Để tan sương, nắng ấm, gió ùa vào.
Cuộc đời người thật ngắn ngủi biết bao
Nên hãy nói những điều gì cần nhất
Và lần nữa, nếu thật em yêu thật
Hãy nói ra, khỏi giận kẻ đến sau.
23-10-2017
Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017
SÓNG HOÀI NIỆM
Sóng tìm về có nhớ,
có thương không?
Mà cắt bờ bao đớn
đau đến vậy?
Như hoài niệm chợt
về, ta cũng thấy
Một mùa ùa vết cứa
lá thu xưa.
Con sóng vô tình,
bất kể sớm, trưa
Cứ bất ngờ như
chính mình tại ngoại
Bao năm tháng lang
thang bải hoải
Mang về bờ những dấu
sẹo thời gian.
Dẫu yêu bờ, nhưng
sóng cứ mênh mang
Ôm một cõi đất trời
ai đếm nổi
Như chúng ta, cứ gặp
nhau vồi vội
Mà chia xa, hai ngã
mãi xa xôi.
Con sóng vỗ về như
tiếng đưa nôi
Hoài niệm vỗ thành
nỗi đau day dứt
Ta cựa mình trong
những con sóng thực
Vắt vẻo mùa thu
giao cảm cô đơn.
22-10-2017
Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017
NƠI MÙA XƯA EM VỀ
Em đi về nơi ấy cuối mùa thu
Rắc nắng bạc lên dấu mòn tiễn biệt
Lá vàng nghiêng ngó theo em da diết
Thu ngập ngừng chao mãi khúc tình ca.
Em đi về lối ấy vãi vương hoa
Kí ức một thời cháy mòn dĩ vãng
Như mây xa mãi trôi vào quên lãng
Chôn yêu thương xấp mép cuối chân trời.
Em đi về nơi ấy buổi se hơi
Mỗi mùa qua lại nồng nàn ấm cúng
Như thời gian không là gì, chập chững
Cứ non tơ, nông nỗi thuở ban đầu.
Nơi em về, cỏ đã nhú mùa sau
Hoa đồng nội bám chạt vào hoài niệm
Tuổi thanh xuân em vẫn còn lưu luyến
Trên ô cửa xanh lớp học ngày nào.
Em đi về nơi xa những vì sao
Nên có một nhấp nháy tìm lối cũ
Góc đường xưa giờ bâng khuâng lá rũ
Mỗi hoàng hôn lại cháy đỏ kiếm tìm.
Mùa thu về, thức tỉnh một trái tim
Cứ chập chờn giấc ngủ thời trai trẻ
Nhắc nơi ấy có một người rất khẽ
Gõ nhẹ nhàng nối nhớ ẩn sâu xa.
Cuối mùa rồi, hoa lại đến tìm hoa
Mật ngọt đã giấu vào chùm quả chín
Chỉ còn màu yêu thương bịn rịn
Cháy một trời man mác những ngày xưa.
21-10-2017
Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017
CHUYỆN CON GÀ ĐẺ TRỨNG VÀNG
Có con gà mái nọ
Ngày đẻ quả trứng vàng
Ông chủ mừng lắm lắm
Tha hồ tiêu xài sang.
Nhưng lòng tham vô tận
Ông nghĩ trong con gà
(Vì ngày ngày dẻ trứng)
Chứa cả một đống vàng.
Ông bèn đem giết thịt
Mong có ngay đống vàng
Nhưng khi đem mổ ruột
Gà cũng như bình thường.
Cuối cùng thì gà chết
Vàng cũng chẳng thấy đâu
Chỉ vì ông tham, dốt
Chẳng có ai được giàu.
***
Thật ra trong gà mái
(Chỉ là kẻ làm công)
Bỏ sức lọc, kết tụ
Vàng từ ngoài thiên nhiên.
Chủ tham lam bóc lột
Kẻ làm công tận đời
Thì làm sao có được
Vàng mọi ngày, mọi nơi?
17-10-2017
ÔM VỀ QUÁ KHỨ
Em một mình lặng lẽ
Gói hết nắng mùa
thu
Anh cầu toàn mọi
nhẽ
Giữ trong tim tình
yêu.
Con đường xa đến
thế
Biết bao giờ gió
ngừng
Trời thôi không
rơi lệ
Đêm ấm về giao
lung.
Những chặng đời mệt
mỏi
Cuốn về cuối chân
trời
Những lời xưa thăm
hỏi
Lưu lạc vào muôn
nơi.
Chỉ còn đôi triết
lý
Ta cùng nhau ngẫm
nghiền
Gắn vào vai tri kỷ
Nên giả vờ hồn
nhiên.
Bởi vậy thu cứ mở
Những con đường xa
xôi
Để dại khờ đôi lứa
Lạc lòng hoài bao
nơi.
Hoa bao mùa kết
trái
Ngọt vào bao tâm hồn
Người khôn thành kẻ
dại
Lơ đãng nhìn hoàng
hôn.
Thu cùng người
lãng đãng
Giang hồ như năm
xưa
Nay trở về mái cũ
Ngắm cỏ mầm sau
mưa.
Chỉ còn mùa thu cũ
Thấm vào trong thịt
da
Nhịp đập như cũng
cũ
Không nhẹ nhàng
thiết tha.
Trong bóng chiều
thu ấy
Vẫn có người mãi
mê
Đi về khung quá khứ
Kiếm lại thời si
mê.
17-10-2017
Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017
CHỢ TRƯA
Về thôi em, chợ trưa rồi
Cá ươn, rau héo, bí ngồi mỏi lưng
Đồ ngon đã đãi người dưng
Cuống rau, mớ tép, lừng khừng cho con.
Chăm nom một kiếp mỏi mòn
Đến lúc khôn lớn chỉ còn xương, da
Sức trai đem cống người ta
Lấy đâu tiền của để già chống lưng?
Thương em cay đắng, dở chừng
Thương thân lặn lội chẳng ngừng sớm, trưa
Bòn năm, bòn nắng, bòn mưa
Miếng ngon đem bán, miếng thừa để nuôi.
Về thôi em, chợ trưa rồi!!!
Cá ươn, rau héo, bí ngồi mỏi lưng
Đồ ngon đã đãi người dưng
Cuống rau, mớ tép, lừng khừng cho con.
Chăm nom một kiếp mỏi mòn
Đến lúc khôn lớn chỉ còn xương, da
Sức trai đem cống người ta
Lấy đâu tiền của để già chống lưng?
Thương em cay đắng, dở chừng
Thương thân lặn lội chẳng ngừng sớm, trưa
Bòn năm, bòn nắng, bòn mưa
Miếng ngon đem bán, miếng thừa để nuôi.
Về thôi em, chợ trưa rồi!!!
Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017
ĐÊM MƯA MÙA THU
Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Nhớ về nơi ấy có người cũng mưa
Hạt thơm, hạt đắng, hạt chờ
Hạt cay, hạt lắng suối bờ mi ai.
Mưa nhiều, bão lắm, thành chai
Trần gian gió rắc, đêm dài đoạn hơn
Trong mưa có tiếng giận hờn
Có lo, có lắng, có nguồn đắn đo.
Có người đốt ý thành tro
Có người lơ đễnh, mẫm mò xưa rơi
Mưa trong vắt vẻo tiếng đời
Đếm bao nhiêu hạt cuốn lời lãng du
Đêm qua chợt giọt mùa thu
Nhỏ lên vai gối, cho dù chẳng mong
Sao không giọt xuống chạnh lòng?
Để mưa thêm lắng lòng trong đợi người.
12-10-2017
Nhớ về nơi ấy có người cũng mưa
Hạt thơm, hạt đắng, hạt chờ
Hạt cay, hạt lắng suối bờ mi ai.
Mưa nhiều, bão lắm, thành chai
Trần gian gió rắc, đêm dài đoạn hơn
Trong mưa có tiếng giận hờn
Có lo, có lắng, có nguồn đắn đo.
Có người đốt ý thành tro
Có người lơ đễnh, mẫm mò xưa rơi
Mưa trong vắt vẻo tiếng đời
Đếm bao nhiêu hạt cuốn lời lãng du
Đêm qua chợt giọt mùa thu
Nhỏ lên vai gối, cho dù chẳng mong
Sao không giọt xuống chạnh lòng?
Để mưa thêm lắng lòng trong đợi người.
12-10-2017
Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017
KHÔNG PHẲNG NỔI
Thế giới này không phẳng lắm đâu em
Vẫn có những thất lạc lời nhắn gửi
Vẫn có những giận hờn và buồn tủi
Hay hiểu nhầm vì một thứ cỏn con.
Sự hoàn hảo không phẳng cũng chẳng tròn
Mà vô tâm mọc gai góc sắc nhọn
Thế giới ảo nên bao điều ước muốn
Vẫn nhẹ nhàng cặm cụi bước ra đi.
Ai bảo rằng mọi thứ sẽ tốt lên?
Trong thế giới tưởng nhầm là rất phẳng
Những trang mạng cứ suốt ngày câm lặng
Mang tin đi mà thật giả biết đâu.
Không như xưa, mong một phút giãi bày
Để có được một đời không lo lắng
Nay thậm chí từng nơ ron hiến tặng
Vẫn vô hình trong cái phẳng vu vơ.
9-10-2017
Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017
ĐỂ MÙA THEO GIÓ ĐI XA
Ta sẽ về nơi ấy có
em thôi
Rắc lá đỏ lên những
ngày da diết
Con đường vắng qua
những mùa tiễn biệt
Sương trắng buông
ngơ ngác một góc trời.
Ta trở về nhặt đếm
lá thu rơi
Hong kỷ niệm bằng
nắng chiều phảng phất
Hương cuối mùa như
là hương của đất
Thoang thoảng rơi
vào mắt ướt xa xưa.
Ta nhìn vào mắt ấy
như mùa mưa
Nối hai ngã bằng
hoài sông thương nhớ
Sóng vồn vã mà ửng
lên bỡ ngỡ
Để hoàng hôn cháy
mãi đến mênh mông.
Em trở về có nhớ
thuở ấy không?
Cũng mùa thu và
mưa giăng lưới bạc
Ta ngại ngần sợ thêm
lần đi lạc
Vào hương xưa mà
ngỡ suối thiên thai.
Trăng tháng mười
chia hoài niệm làm hai
Để bắc cầu xuyên ấy
ngần năm tháng
Ta miên man trong
mắt em lơ đãng
Sợ lỡ làng lần nữa
đếm thời gian.
Em vẫn như làm mưa
mỏng nhẹ nhàng
Ru giấc mơ một thời
bao nông nổi
Như nốt nhạc rơi
lên đời rất vội
Để ta lo hơn khoảng
vắng chợt về.
Đêm lách vào sao
trắng đến nhường kia
Nhấp nháy tìm,
cháy tình yêu vĩnh cửu
Ta và em không như
là chuyện cũ
Để mùa thu mang nợ
mãi nhọc nhằn.
Nên khẽ khàng, ta
gửi hết băn khoăn
Vào rất sâu kỷ niệm
thời mây nước
Em gặng hỏi, mà ta
không nói được
Cứ để mùa theo gió
phảng phất xa.
Chỉ vậy thôi, mùa
thu có nhận ra
Nét ngày xưa trong
em mùa thu ấy
Năm tháng trôi, ta
và em vẫn vậy
Cháy một mình,
vương hết lá mùa thu.
5-10-2017
SỰ TRẢ THÙ CỦA VĨNH CỬU
Chợt bình yên thoáng nghe
Sự trả thù của vĩnh cửu
Nhẹ nhàng trên những bông hoa chớm nở
Nặng nề trong chùm quả chín lẳng lơ.
Sự trả thù đến từ nắng, mưa
Từ những cơn gió mùa cay cú thành bão tố
Từ sự vô tâm của con người trên cuộc sống đồng loại
Và thờ ơ trên mọi luận lẽ chung.
Sự trả thù vĩnh cửu đến khốn cùng
Manh áo rách chỉ tố cáo vài nguyên tử vô cảm
Chiến tranh và hoà bình không còn ranh giới
Bởi ganh đua giành chân lý vô hình.
Vĩnh cửu âm thầm hành động lặng thinh
Không nói nhưng nhân loại cười đầy nước mắt
Tiết kiệm niềm tin trong đức tin vụt tắt
Đêm ngày ra sức vắt kiệt những màu da.
Sự bao dung vĩnh cửu không còn vị tha
Chỉ còn những biểu tượng nhị phân nhảy múa trong tâm trí
Vĩnh cửu cười nhạo con người không còn ý nghĩ
Chỉ biết đọc theo chuyển động ngón tay.
Sự trả thù của vĩnh cửu thời tỉnh, thời say
Những thị giác cay đắng và vị giác xao xuyến
Như biến đổi gien quá trình dài uyển chuyển
Vĩnh cửu biết loài người nào có hay!
5-10-2017
Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017
ĐÃ BIẾT VÀ ĐÃ HIỂU
Ta hiểu thêm những
điều ta đã hiểu
Và biết hơn điều
đã biết hôm nay
Băn khoăn hơn những
lo âu hiện tại
Trăn trở tương lai
bởi vụng dại tháng ngày.
Ta hiểu thêm nắng
qua mùa mưa bão
Hiểu thêm sức mạnh
trước kẻ độc tàn
Hiểu thêm mềm dẻo
sau thua phút cuối
Hiểu thêm bạn đời
sau những lo toan.
Hiểu hơn màu xanh
sau rừng tàn lụi
Hiểu thêm sông khi
biển lớn tháng ngày
Hiểu thêm người
sau lời hay, vẻ phải
Hiểu bầu trời sau
bụi khói phảng bay.
Biết nhiều hơn cái
gọi là chân lý
Cũng ngã đau khi vấp
phải mạnh, giàu
Hiểu rốt cuộc số
không là tất cả
Thiếu mình, không
gian vô tận có sao đâu.
Điều đã hiểu khoét
sâu điều đã biết
Để lộ ra những phải,
trái, hơn, bằng
Vàng, voan, gấm
không thay điều hướng thiện
Lẽ cuối cùng, hiểu
hạt cát ngàn năm.
2-10-2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)