Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017

ĐỂ MÙA THEO GIÓ ĐI XA



Ta sẽ về nơi ấy có em thôi
Rắc lá đỏ lên những ngày da diết
Con đường vắng qua những mùa tiễn biệt
Sương trắng buông ngơ ngác một góc trời.

Ta trở về nhặt đếm lá thu rơi
Hong kỷ niệm bằng nắng chiều phảng phất
Hương cuối mùa như là hương của đất
Thoang thoảng rơi vào mắt ướt xa xưa.

Ta nhìn vào mắt ấy như mùa mưa
Nối hai ngã bằng hoài sông thương nhớ
Sóng vồn vã mà ửng lên bỡ ngỡ
Để hoàng hôn cháy mãi đến mênh mông.

Em trở về có nhớ thuở ấy không?
Cũng mùa thu và mưa giăng lưới bạc
Ta ngại ngần sợ thêm lần đi lạc
Vào hương xưa mà ngỡ suối thiên thai.

Trăng tháng mười chia hoài niệm làm hai
Để bắc cầu xuyên ấy ngần năm tháng
Ta miên man trong mắt em lơ đãng
Sợ lỡ làng lần nữa đếm thời gian.

Em vẫn như làm mưa mỏng nhẹ nhàng
Ru giấc mơ một thời bao nông nổi
Như nốt nhạc rơi lên đời rất vội
Để ta lo hơn khoảng vắng chợt về.

Đêm lách vào sao trắng đến nhường kia
Nhấp nháy tìm, cháy tình yêu vĩnh cửu
Ta và em không như là chuyện cũ
Để mùa thu mang nợ mãi nhọc nhằn.

Nên khẽ khàng, ta gửi hết băn khoăn
Vào rất sâu kỷ niệm thời mây nước
Em gặng hỏi, mà ta không nói được
Cứ để mùa theo gió phảng phất xa.

Chỉ vậy thôi, mùa thu có nhận ra
Nét ngày xưa trong em mùa thu ấy
Năm tháng trôi, ta và em vẫn vậy
Cháy một mình, vương hết lá mùa thu.


5-10-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét