Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

KHÔNG ĐỀ
 
Em cứ nói thời gian là biệt dược
Chữa vết thương đau mấy cũng sẽ lành
Anh chỉ thấy thời gian đắp lớp lớp
Lớp cồn cào, lớp da diết vây quanh.
 
Với mọi người, thời gian giúp lãng quên
Với một người, lại là kim đâm xé
Muốn yên lặng giữa bão đời lặng lẽ
Đánh lừa người qua dối trá ngọt ngào.
 
Thời gian mang đến đôi lúc chiêm bao
Để tự nhủ ta vẫn còn giá trị
Tự nhủ thôi, biết đâu đời chẳng nghĩ
Hạt cát chìm, sóng vẫn vỗ bao la.
 
Tranh thủ từng giây để ta nhận ra
Và mang đến, đừng bỏ rơi em nhé.
Sống bao lần cũng âm thầm một nhẽ
Giữa tình yêu, đáng giá chẳng là chi.
 
29-4-14

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014


THÁC ĐAMB'RI

 
Đamb'ri Đamb'ri
Em chờ ai giữa đại ngàn hoang vắng
Bao mùa trăng, con nước vơi đầy
Gắn hình em vào đá kia thầm lặng
Mà hồn em ngơ ngác ngóng trời mây.

 
Hẳn biết đợi chờ,
Bao người trở lại đây
Để nghiêng mình trước tình yêu dào dạt
Nghe thủy chung đêm ngày ngân tiêng hát
Gửi yêu thương say đắm hóa ngàn năm.
 

Ngọt ngào hương hoang dã mênh mang
Chầm chậm xoáy Đamb'ri khắc khoải
Ai phiêu du xót một đời con gái
Đêm ngày mãi gọi Đamb'ri Đamb'ri.
 

Mai xa rồi
Em có nhớ người đi
Nhớ dấu chân qua màn sương rẽ bóng
Huyền thoại tình yêu bốn mùa gió lộng
Có bao giờ ngơi nghỉ Đamb'ri?
 

Đamb'ri 15-4-2014
QUÊN VÀ QUÊN

Có thật không em có thể quên
Ráng chiều vàng khi màn đêm rũ xuống
Hương quỳnh thơm khi bình minh đã đến
Ly ngọt ngào quên đắng mặn mồ hôi.

Em có quên anh và quên nữa thôi
Khi thời gian phủ kín mùa yêu cũ
Lá vàng rơi theo mùa mưa xám rũ
Chân trời xưa lơ đãng bóng màn quên.

Mắt ướt rồi, em giấu nắng hay quên
Mà anh hong suôt một đời chẳng ấm
Sợ em quên nên thành ra lận đận
Nỗi đợi chờ hóa đá biết còn quên.

Bảo Lộc 15-4-2014

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014



VỀ QUÊ EM

Hẹn mãi rồi cùng em về Hà Tĩnh.
Về trong chiều nghiêng bóng làng xa.
Em nhẹ bước lâng mùi hương lúa chín.
Thoảng giọng ca trù lắng đọng gửi sông La.

Ba mươi năm rồi, anh có nhớ ?
Trời Can Lộc xanh vời vợi nao lòng.
Núi Hồng Lĩnh hoài niệm người đơn thuở.
Gửi nỗi lòng trong ví dặm nhớ mong…

Nắng mãi gọi hè, hè gọi nắng ?
Chiều gọi nồm lên, gió chiều vơi ?
Mát rượi bốn bề, xanh nắng hạ.
Thoảng lắng cung trầm buông thảnh thơi…

Nắm tay em trong hương đồng, hương rạ
Trải cùng em mảnh chiếu ánh trăng rằm.
Dùng dằng mãi, chiều vương vài giọt nắng
Níu chân người thầm lặng dáng quê nông…

Buông tình cảm theo bờ tre, gốc ruộng.
Thả hồn quê theo nghĩa xóm, nghĩa làng.
Ôi sâu lắng chợt vô tư đến lạ.
Trọn quê em rồi, không muốn đi xa.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

http://soha.vn/cu-dan-mang/rot-nuoc-mat-voi-canh-em-be-coi-truong-mo-cua-bat-oc-20140403175620433.htm

LỜI NÓI CỦA EM BÉ TRONG ẢNH.

Em thương cho các chị, các anh...
Kiếp anh hùng bàn phím
Nhỏ những giọt chữ lên màn hình
Vô tình rưng rưng.

Em đang sống với tuổi thơ em
Sau buổi học là vui chơi đồng ruộng
Không phải cõng trên lưng chiếc cặp sách mười mấy kilogam
Không phải chạy đôn đốc học thêm vài cua một tối.
Chỉ đơn giản
Em là người cứu rỗi
Bao kiếp tuổi thơ bị lừa dối ngây thơ.

Em không bị sống trong rừng chữ nghĩa khô khan
Không bị nhốt trong những lô cốt tiện nghi
Ngột ngạt đồ hi-tech
Không bị những tiếng giục suốt ngày
Học đi kẻo thua thiệt mất
Em lớn lên bình thường như nhân loại ngàn năm.

Các anh chị ơi
Thay vì gõ phím ảo tưởng làm người
Hãy ra ngoài để cho mọi người được hòa vào sắc màu nhân ái
Hãy thôi ngồi một chỗ và kêu ca bừa bãi
Em chính là tương lai của tuổi thơ mãi mãi
Hãy nhìn em.

Các anh chị bớt gõ bàn phím đi
Hãy gõ vào giấc mộng mị cho người đời thức tỉnh
Cho các em khỏi phải cõng kiếp học thêm tàn nhẫn
Được vui chơi với thiên nhiên
Vô tư giữa đất trời cao rộng
Như em.

5-4-2014