Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

GỬI HAI MÙA NỖI NHỚ

Có những điều ta thầm gửi cho nhau
Đơn giản thôi nhưng là bí mật
Cái hoang ảo đánh lừa cái thật
Trò ú tim nhắc thoáng khoảnh khắc xa.

Ta gửi bạn một cơn mưa mùa hạ
Sau đợi chờ bao ngày tháng xa xôi
Ta gửi bạn nụ cười lâng của lá
Những trầm thăng, nghiệt ngã đã qua rồi…

Có gì gửi, bạn gửi vào gió thổi
Ta đợi chờ như sớm đợi bình minh
Và đêm đến tìm mơ rơi giấc vắng
Dẫu ai hay, ta cứ giữ riêng mình.

Ta gửi bạn nụ cười trong hoa đỏ
Sắc hạ về trong mắt nhớ bâng khuâng
Ta gửi bạn một mùa hè vất vả
Bao lo âu xuyên thấu những thăng trầm.

Bạn cứ gửi bởi hạ còn dài lắm
Những buổi chiều óng ả đến nôn nao
Những hàng phong chờ thu xanh lối vắng
Bạn gửi đi, vàng hóa nắng bên nào?.

Thao thức gửi và say mơ đón nhận
Vội vàng xem và nôn nóng chờ xem
Ta và bạn ngày lại ngày vương vấn
Mùa hạ qua, trách mãi nắng bên thềm.


17-6-2014

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

CÓ NỖI ĐỢI CHỜ NHƯ THẾ


Có tiếng vỗ trong trang sách em
Là tiếng sóng gọi về từ biển cả
Là tiếng lửa tràn trên mặt đá
Truyền dung nham đốt cháy khơi sâu.
 

Em nhớ anh đang ở tuyến đầu
Thân bám biển, mũi tàu ngược sóng
Dẫu trùng khơi vào mùa biển động
Trắng Hoàng Sa phủ đến Trường Sa.

 
Như ngàn năm lịch sử đã qua
Đất nước luôn rình rập bóng giặc
Những cuộc chiến hại tàn, thảm khốc
Lửa nghẹn ngào âm ỉ dưới đất sâu.

 
Từ Trường Sơn đến mũi sóng bạc đầu
Cứ viết mãi vào sử sách thắm đỏ
Máu anh hùng chưa lúc nào ngừng đổ
Vào núi sông, biển quặn thương đau.

 
Tổ quốc hòa bình chưa được bao lâu
Gối tình yêu chưa thêu tròn hai chữ
Nhà cất lên, một đầu vách gió thổi
Đêm cứ dài theo một nửa xa xôi.

 
Nỗi xa nhau của tình yêu không lời
Ru hai đứa ở hai miền đất nước
Nhắc nhở ta giữ những gì có được
Của quê hương vạn thuở đến hôm nay.

 
Chút gần nhau tay chưa kịp nắm tay
Đã nhường chỗ cho đợi chờ, gian khó
Để những con tàu hiên ngang sóng gió
Và quê hương vang tiếng trẻ ngân nga.
 

Bao lớp người vì Tổ quốc, đi ra
Cắm rào sống giữ chắc thềm lục địa
Hồn đất nước hòa hồn thương giận giữ
Nhấn kẻ thù xuống mãi đáy biển sâu.

 
Lịch sử vạn đời đâu dễ đổi thay
Ai cho họ vẽ lại hình đất nước
Hãy chứng kiến lòng bất khuất tiếp bước
Và trái tim quyết tử giữ núi sông.

 
Bởi tình yêu Tổ quốc vô cùng
Đã dạy ta biết yêu nhau như thế
Dẫu hậu phương hay ở đầu tuyến lửa
Sẽ một ngày lại ghép nửa cho nhau.
 
BL 23-6-2014

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014


MẸ ĐÃ DẠY CON NHƯ THẾ

 

Khi con cất tiếng chào đời
Lời ru đã dạy con biết chơi, biết ngủ
Cái vỗ về dạy con biết yêu, biết nhớ
Nhịp nôi đưa dạy biết lạ, biết quen.


Con lớn thêm và con biết thêm
Áo mẹ trước có mùi sữa thơm mà sau lưng mùi mồ hôi chua mặn
Cha đùa với con dẫu gánh đời oằn theo lận đận
Dạy con biết yêu từng phút, từng giây.
 

Thời gian đưa mọi thứ dần xa
Ngày lại nối ngày
Bước chân con dài hơn và nhanh hơn thấy rõ
Con đi xa nhiều hơn những gì mẹ nghĩ
Làm được nhiều hơn những thứ cha cần.


Con đủ sức mạnh che chở mọi người
Đủ tình cảm để sâu lắng bâng khuâng
Nâng niu từng giọt tinh hoa nhỏ vào nỗi khát khao chăm bẵm
Ngâng cao đầu hiên ngang trước trắng, đen, thương, giận
Bởi mẹ đã dạy con yêu như thế
Đầu tiên.

Bảo Lộc 20-6-2014

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

GỬI MỘT NGÀY HÀ NỘI

Tạm biệt nhé
Lặng thầm Hà Nội
Tôi yêu!

Xoa xõa sương dâng lên
Hoe hoe chiều đổ xuống

Đau đáu tìm
Nỗi khát khao đến muộn

Phố nhỏ,
Ngõ chập chùng
Cuộn kỹ
Trong tim.

Hà Nội 19-6-2014

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

GỬI NHỮNG NGƯỜI HÔ HÀO CHIẾN TRANH
 
Ai muốn đi chiến trận
Còn tôi ghét chiến tranh
Ai hô hào đánh tới
Con tôi mong hòa bình.
 
Bởi chiến tranh tôi biết
Bao con người thông minh
Xinh đẹp và dũng cảm
Vì Tổ quốc, quên mình.
 
Những người hô hào đánh
Vào trận, kiếm đường chui
Bởi nhát gan, dốt nát
Che mắt đời, thế thôi.
 
Mỗi cuộc chiến trôi qua
Ta mất đi nhiều lắm
Những người con tài hoa
Những thành quả quí báu.
 
Vốn ngàn đời hiền hậu
Dân ta đâu chịu thua.
Chỉ mấy người hậu đậu
Coi chiến tranh như đùa.
 
Khuyên người đừng hiếu chiến
Đánh nhau, cũng sẽ cần
Khi Tổ quốc nguy biến
Để bảo vệ nhân dân.
 
Cứ miệt mài hành động
Hãy đừng hô hào suông
Nếu một mai: chiến trận
Hỏi người còn đó không?
 
18-6-2014

 
VẪN ĐƯỜNG SẮT 1 MÉT
 
Tôi cảm ơn nước Pháp
Xây đường sắt Việt Nam
Tôi cảm ơn nước bạn
Giục cao tốc hiên ngang. 
 
Tôi cảm ơn vinh quang
Để vài người hưởng lợi
Bao người dân ngóng đợi
Những công trình vẻ vang.
 
Cao tốc: nhất thế giới
Đường cổ: ấy mỏ vàng
Bảo tồn đường 1 mét
Cho lịch sử khang trang.
 
Hàng trăm ông tiến sĩ
Hàng chục vị giáo sư
Nói xong rồi bỏ đó
Có ông nào tâm tư?
 
Nhân dân thù giặc ngoại
Chờ ông diệt giặc trong
Khó khăn và ấm ức
Sẻ chia bỏ vào lòng.
 
Người ta hiện đại hóa
Còn ông quyết thụt lùi
Bao mỹ từ hay quá
Ai nghe mà bàn lui.
 
Ông quyết tâm ông phá
Bởi có người khác xây
Đất nước gánh hậu quả
Ông cứ hoài phây phây.
 
17-6-2014

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

BUỔI CHIA LY KHÔNG NƯỚC MẮT

Anh trở về sau sau một tháng khơi xa
Chỉ gặp được em vội vàng phút chốc
Hơi chưa bén và con chưa kịp khóc
Tàu lại lành
Tiếng biển gọi ra đi.

Bến cảng chiều nay nhiều cuộc chia li
Tiếng em lẫn vào tiếng hàn, tiếng gõ
Tiếng sốt ruột của muôn con sóng vỗ
Réo gọi về từ lãnh hải xa xôi.

Chia tay nhau bao giọng nói, tiếng cười
Nước mắt chảy vào cháy lòng, cháy dạ
Đất nước vặn mình
Vợ chồng thành hối hả
Ngày chuyển đêm
Nhọc nhằn hóa đá
Chờ đợi mỏi mòn thành hy vọng mênh mông.

Anh bảo em cười lúc anh rời bến
Bảo em đừng ra cầu tàu đưa tiễn
Biển mặn hoài có uống được đâu em
Em đừng làm cho biển mặn thêm.
Giữa bao la biển vẫn là biển khát.

Tiếng còi đêm cho biển thêm dào dạt
Em trong anh và đất nước trong anh
Ai yêu biển trời bởi mây nước trong xanh
Còn em yêu bởi anh canh giữ biển.

Em mong Tổ quốc bình yên
Cho những con tàu về bến
Giữa tiếng cười lại có biển, có anh
Cho những con sóng chỉ rì rào mỏng mảnh
Cho biển mặn thêm một chút ngọt lành.


16-6-2014.