Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019


TẬT NGUYỀN NGUYÊN SƠ

Em dè dặt trên miệng lưỡi người đời
Và dào dạt trong ngõ say khép chặt
Cay ngọt ngào vòng tay mềm ôm ấp
Đắng vô cùng mật trào ngược tri ân.

Nơi em về không phải chốn dừng chân
Bầu sữa cũ đã héo khô héo rũ
Cánh hoa quê đã sà vào chối bỏ
Nhụy ngóc đầu thở hồi hộp bao dung.

Chốn em xa không ai đó đi cùng
Bóng cô đơn chiều dài thêm dốc vắng
Ngọn gió lung lay lật tung im lặng
Nguyên tử nào em giữ nét xa xưa.

Cho hỏi rằng, dải áo đã mòn chưa
Mà đôi mắt mỏi oằn thành dấu hỏi
Tạ nỗi sầu trong xỏ xiên mời gọi
Sau nụ cười là vàng ố nhân danh.

Những lời khen nhọn hoắt dãy răng nanh
Khứa vào thịt da em mùi cháy khét
Thơm nung núc những tràng cười kẽo kẹt
Gáy rộn ràng họng ngạt hố bùn sâu.

Chiều trở về, em biết trở về đâu
Ngọn lửa hồng, tí tách mùi củi ướt
Vạn dặm đường ngắn đôi chân xuôi ngược
Dốc hết lòng, còn sỏi đá lao xao.

19-11-19

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét