Em có hẹn một
ngày về lối cũ
Ủ hơi men ấm lại
nỗi đợi chờ
Con sông ấy vốn
quen, giờ thấy lạ
Bởi lang thang mơ ước
mãi là mơ.
Anh nhớ hẹn lên một
vần thơ cũ
Gửi vào em thao thức
lắm mênh mông
Trăng đã mảnh, em
nõn nà đêm lạnh
Còn bấy nhiêu, rơm
sắp đốt giữa đồng.
Nơi bến sông là
chốn xưa hò hẹn
Rêu lên xanh, lá
đã đỏ sang chiều
Đêm rơi vào trăn
trở màn sóng vỗ
Ngày dềnh lên
con nước vệt cô liêu.
Một lời hẹn sao
dễ dàng đến thế
Người vẫn đâu phất
phơ đến bạc đầu
Sóng vẫn vỗ mà
lòng người chẳng mở
Hẹn, hẹn rồi, đi
đâu? về đâu?
5-3-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét