Nếu lúc nào em
thấy chợt cô đơn
Hãy tìm đến sự hồn
nhiên của nước
Đức hạnh tỉ năm
luyện tu có được
Sẽ làm em quên hết
mọi khổ phiền.
Nước mềm nhưng
chảy một hướng mà em
Không biết cứng
nhưng mài mòn đá tảng
Xao xác gieo những
vần yêu lãng mạn
Gột sạch đi bao
nhiếp bẩn ở đời.
Nước dềnh dàng
mà dữ dội em ơi!
Cuốn trôi hết
bao bùn nhơ, tội lỗi
Trả lại thiên
nhiên những chờ, những đợi.
Cứ xoay xoay cười
mỉm những tháng ngày.
Lúc thảnh thơi, bồng
bềnh mây trắng bay
Lúc giận dữ là
gió mùa, bão nổi
Lúc bình yên gọi
tuổi thơ tắm gội
Ôm ngọt ngào
trong năm tháng sông quê.
Lúc xa xôi, nước
lại gọi ta về
Để ta được ngủ
trong lời ru của mẹ
Bến nước, con
đò, tình yêu sâu thế
Thăm thẳm hoài
thời đuổi nắng miên man.
Nước không bận
tâm, cũng chẳng vô can
Mà mềm mại luồn
vào từng dải nếp
Khúc khải hoàn
hay điệu sầu li biệt
Nước róc rách tâm
sự mãi tháng ngày.
Nếu em còn buồn
và cứ tỉnh, say
Hãy trở về rửa
tâm hồn với nước
Em sẽ tìm được thủy
chung sau trước
Giữa dòng đời vạn
dặm giấu cô đơn.
5-9-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét