GỬI
LỜI ĐẾN BIỂN
Anh không còn
làm thơ về biển
Để tặng em miên
man suốt bốn mùa
Không còn xúc cảm
bên bờ cát trắng
Con sóng cào
trong anh những âu lo.
Em có biết biển
ngàn đời sự sống
Nuôi tình yêu
trong tiếng vỗ dập dìu
Hay hờn giận bằng
thét gào bão tố
Một màu xanh vô
tận biết bao nhiêu.
Nay tiếng sóng
chỉ là lời than vãn
Nước xanh kia là
sự chết vội vàng
Ta giữ biển bởi
không còn là biển
Ngoài khơi kia
không còn chỗ lang thang.
Chân trời vắt một
màu quên bỏ ngõ
Nước mắt khô chẳng
đốt cháy thành lời
Sự sống bạc đời
khô như lá cỏ
Vô vọng gào tìm
chốn thảnh thơi.
Bao xúc cảm từng
ngợi ca về biển
Bỗng vô dung
trong lớp lớp cát vùi
Quà lính biển –
cành san hô trắng muốt
Cũng vỡ vụn
thành cát, hóa thành hơi.
Anh bỗng thấy
mình trở nên yếu đuối
Thẹn thùng mang
danh con cháu rồng tiên
Không dám nói,
không dám nhìn về biển
Chỉ ngậm ngùi
than giận dữ gầm lên.
Ta không thể sống
nếu là biển chết
Không thể lướt
đi bằng xúc cảm mù lòa
Dẫu không gian
và thời gian vô tận
Vô vọng gửi lời
đến biển khơi xa.
4/7/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét