Ta kể em nghe về
một mùa hè
Đó là mùa lửa
cháy vào biển khát
Đó là mùa những
vô tâm dào dạt
Cây đâm cành ngược
xuống đất sâu.
Đó là mùa nắng
chẳng biết để đâu
Nên cứ chói vào
lòng người lo lắng
Con đường quen
mà cứ luôn lạ lẫm
Ta bước đi trong
ảo giác nhọc nhằn.
Một mùa hè đầy rẫy
những băn khoăn
Nỗi âu lo trong
bát cơm, bát cháo
Triết lý mụt mằn
gọi là táo bạo
Ảo tưởng tràn đầy
áo xống xông xênh.
Đó là mùa bao
chuỗi phận lênh đênh
Sống dập dềnh
trong xê dịch tâm tưởng
Những nẻo đường
đan nhau vô hướng
Nước mắt khô
thăm thẳm biết nhìn đâu.
Phận mùa hè chao
đảo bể dâu
Hình dung không
che được lòng khao khát
Lời cầu xin
ngòai đường thay tiếng hát
Cơm qua đêm thay
gạo nấu được mùa.
Đất đã khô và biển
cũng cháy khô
Theo mùa hè đến
tận cùng sợ hãi
Bao nhiêu người
không dám quay đầu lại
Ràng buộc vô
hình đè bẹp khát khao.
Một mùa hè vô cảm
đến nôn nao
Ta chỉ dám sẻ
chia đầu ngọn nắng
Em đừng nhìn về
phía màu đen vắng
Nơi ấy ngâm lo lắng
tội mùa hè.
4/7/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét