Anh lặng nghe em
hát về Trường Sơn
Bài hát về hai
mùa mưa nắng
Về hai đứa ở hai
đầu xa thẳm
Những đam mê vẫn
đốt cháy đại ngàn.
Em hát về những
con người tuổi hai mươi
Đầu chạm mây mà
chân không chạm đất
Yêu say đắm dù
thân thể còn, mất
Để bình yên cho
đất nước ngàn năm.
Em hát về những
chuyến tàu xa xăm
Mang người đi mà
không ngày về lại
Tuổi thanh niên
ươm xanh đồng, xanh bãi
Nỗi đợi chờ của
mẹ hóa mênh mông.
Em hát về biển
xanh, những dòng sông
Những con tàu ba
không lặng lẽ
Đón cái chết như
tự nhiên có thể
Mỗi ngày đi gọi
mỗi chuyến trở về.
Mỗi cuộc đời, mỗi
nốt nhạc đam mê
Thả khát khao
vào khuông dòng sự sống
Người hy sinh, hồn
hòa vào gió lộng
Phả bình yên lên
đất nước mai sau.
Trong bài hát em
có những nốt đau
Của hy vọng hóa
thành tro dập tắt
Những ước mơ chết
đi không thành sự thật
Nên người nghe
trăn trở với vô tâm.
Em hát lên những
dấu lặng thăng trầm
Gieo thầm lặng
vào nỗi lo xoáy bỏng
Em cứ hát, tia
cuối cùng hy vọng
Thắp ngày mai,
quên đau đớn hôm nay.
27-7-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét