Phan Chu Trinh và 10 bi ai của dân tộc
Bùi Quang Minh
Phan Châu Trinh (1872-1926) là bậc hào kiệt đi đầu trong vận động chấn hưng dân tộc Việt Nam đầu thế kỷ XX, là nhà cách mạng xã hội, có tư tưởng dân chủ đầu tiên, là nhà văn hóa, một nhân cách lớn. Phan Châu Trinh là một tấm gương sáng trong phong trào Duy Tân đầu thế kỷ 20. Ông là một nhà nho yêu nước có nhiều suy nghĩ tiến bộ. Có thể xem ông là người có tư tưởng dân chủ sớm nhất trong số các nhà nho yêu nước tiến bộ đầu thế kỷ.
Đặc biệt hơn nữa, ông chọn con đường dấn thân tranh đấu nhưng ôn hòa, bất bạo động. Ông coi dân chủ cấp bách hơn độc lập và coi việc dùng luật pháp, cai trị quy củ có thể quét sạch hủ bại phong kiến.
Với tinh thần yêu nước nồng nàn, suốt đời gắn bó với vận mệnh đất nước, với cuộc sống sôi nổi, gian khó và thanh bạch, ông xứng đáng để hậu thế ngưỡng mộ, noi theo ngày hôm nay...
Phan Châu Trinh là người Việt Nam đầu tiên đã nhìn thấy trước cảnh “dịch chủ tái nô” (Đổi chủ nhưng Dân vẫn là Nô lệ)… Để tránh điều này, ông đã chỉ ra con đường giành độc lập – tự do cho dân tộc là phải bắt đầu từ “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”.
Lời tiên tri của ông xuất phát từ 10 nhận xét vô cùng tinh tế và chính xác về đặc điểm con người Việt Nam mà đối chiếu thực tế ngày nay vẫn còn nguyên, thâm căn cố đế. Tiếc thay các thế hệ nối tiếp nhau đến nay vẫn chưa thực hiện đúng theo lời lời giáo huấn của ông. Dẫu sao, chậm còn hơn không bao giờ, mỗi người Việt Nam chúng ta dù sống ở đâu và làm việc gì, còn trẻ hay đã già hãy chiêm nghiệm những lời dạy trên đây của bậc Tiền bối đáng kính của dân tộc.
Mười điều bi ai của dân tộc Việt Nam
1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.
6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.
7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.
8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…
Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013
Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013
CHUYỆN QUÊ MÙA LŨ
Đã bao giờ em kể chuyện chị nghe
Về dòng sông quê vào mùa lũ
Nước cuồn cuộn vào ba bờ mây rũ
Làng quê xiêu theo bóng đổ, bóng nghiêng.
Cơn bão đi qua để lại nỗi niềm
Xơ xác rụng lá thở dài ven ngõ
Bật gốc thói quen bao đời cây đổ
Nỗi lòng người đau đáu nỗi lo toan.
Núi nghiêng mình đổ vào chuỗi nước dâng
Mưa ào ạt xô vào lòng chiêm trũng
Bước chân già bỗng trở nên chập chững
Một đời qua thành đứa trẻ vụng về.
Lũ vẫn dạt dào xô đẩy chân đê
Quê lo lắng những tháng ngày chống chọi
Nơi xa ấy có bao giờ chị hỏi
Trong lũ tràn có bóng chị như xưa?
QN 22-9-2013
Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013
MÙA THU ĐI XA
Có lẽ nào em đã ở rất xa
Khi mùa thu còn ửng vàng trên lá
Những ngày xưa vẫn về thong thả
Rót ngọt ngào lên hơi gió se.
Mùa đi qua không che nổi lối về
Ghế đá hôm nào vẫn còn ấm chỗ
Lá cỏ nghiêng lật bàn chân nhỏ
Nửa non xanh, nửa héo rợt màu.
Không gian chiều chẳng còn ai bên nhau
Mùa thu tím sương mờ phảng phất
Gió lăn tăn cho sóng hồ ẩn dật
Giấu những ngày qua trong liếp cỏ mềm.
Em xa rồi ráng đỏ chợt dềnh lên
Đêm chợt nhanh giọt lên khung vải nhớ
Hơi lạnh ùa như che hơi thở
Những chiều buông ta gửi cho nhau.
Em xa rồi, để nỗi nhớ lại sau
Ngày đi qua nỗi buồn đêm khép lại
Mùa thu buồn ngủ vùi vào hoa trái
Để hương nặng vào lòng nhớ nhung.
Không còn mùa thu cho những đôi tình nhân
Chỉ còn lại mùa thẳm xa thẳm nhớ
Nơi em ở có cõi lòng rộng mở
Cho ngày xưa nương náu chuỗi đi xa.
20-9-2013
Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013
Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013
VU VƠ THƯƠNG ĐIỆU
DÂN CA
Nghe em hát điệu
dân ca
Dịu dàng sợi nắng
xõa mà thương nhau
Đêm dài, ngày ngắn
sao đâu
Dẫu thời gian phủ sậm
màu đắn đo.
Thời con gái ngắn,
âu lo
Lòng người dài rộng,
biết dò nông sâu?
Xưa nay bao cuộc bể
dâu
Em lo lỡ lại rơi
vào tay ai!
Đường xa vạn dặm ngắn...
dài?
Vu vơ câu hát có
nài trăm năm?
Thương anh vụng nhớ
âm thầm
Hương bay, hoa kết
trái phần bẵm chăm.
Chân trời, góc bể
ai thăm
Mình em gối chiếc
khóc thầm lỡ duyên.
5-9-2013
GIỮ TRÁI TIM CHO EM
Em ngược nắng chiều để nói yêu anh
Bằng ánh mắt trong viền buông thẫm tím
Em ngược gió níu cái nhìn bịn rịn
Để sau lưng hương xõa tiếc bay đi.
Em ngược cuộc đời để đến với anh
Không đắn đo như người con gái khác
Em thô ráp giấu mình trong mộc mạc
Gánh đường đời ai đâu dễ nhận ra.
Em ngược mọi người để được bên anh
Và cạnh tranh bằng trái tim sắt đá
Giữ mình anh, thế thôi là tất cả
Giữa mọi chiều bão tố yêu đương.
Anh có nhận ra chông gai dọc đường
Và trắc trở chỉ một mình em biết
Đến lúc sự sống chẳng còn bất diệt
Giữa tro tàn, cháy mãi trái tim em
4-9-2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)