TÌNH YÊU VÀ THỜI GIAN
Em biết rằng em không thuộc về anh
Bởi sắc đẹp phai dần cùng năm tháng
Bởi tuổi tác che hết dần lãng mạn
Ta còn gì cho chuỗi sống phôi phai?
Em một mình chiều sớm đã nhận ra
Dẫu khao khát yêu đến từng giọt nhớ
Sự gần gũi và tấm lòng gợi mở
Em đã trao, không tiếc tuổi thanh xuân.
Giọng nói mượt mà như ánh trăng ngân
Anh hiểu hết mà không nghe thấy tiếng
Thoáng vụt qua như cánh chim chao liệng
Gọi mùa về tất tả én vào anh.
Em dạt dào yêu đến những mầm xanh
Mà anh gieo và gọi là sự sống
Tâm hồn em bé nhỏ mà cao rộng
Đủ chứa biết bao say đắm ngọt ngào
Em cứ nhận và anh cứ trao
Để mai sau mây trời ngồi nhìn lại
Dưới trần gian có hai người yêu mãi
Suối bạc đầu, đêm trắng vẫn chưa yên.
Không thể dừng tình yêu cứ triền miên
Không thể ngăn thuỷ triều dâng nông nổi
Anh thong thả mà em thì cứ vội
Sợ thời gian không kiên nhẫn bền lâu.
Thời gian biết cùng năm tháng đi đâu
Không mang nỗi tình yêu dài thế kỷ
Gió cũng dừng, mây hợp tan anh nhỉ
Biết lấy ai làm chứng giữa nhân gian.
Em biết mình sẽ mãi mãi bâng khuâng
Đến mai sau lẻ loi ngồi ngẫm lại
Những muộn mằn yêu biết đâu phải trái
Cứ xoáy vào như bão tố ngất ngây.
Khi em đã già, anh có ở đây
Để nhắc em về một thời thiếu nữ
Thuở hương đêm và nắng ngày rất khẽ
Gieo vào tâm hồn vĩnh cửu yêu thương.
Em biết đi đâu giữa mọi nẻo đường
Những ngã rẽ xé mất quyền lựa chọn
Chỉ còn lại mầm nhớ nhung trắng nõn
Mang theo cùng, em gửi đến mai sau.