NHÌN LẠI
Từng có thời nông nổi
Ham địa vị, tiền tài
Khờ dại đi chen chúc
Hai trừ một bằng hai.
Rồi tình cờ được gặp
Những con người khoan thai
Họ qua muôn giông bão
Vẫn nguyên sơ hình hài…
Giờ thấy mình tĩnh lặng
Giữa cúng bái nháo đời
Ai rồi cũng gió thoảng
Tan biến vào đêm hơi.
Con người quan trọng thật
Thật ra cũng chẳng cần
Nhẹ nhàng qua nhân thế
Khỏi phí hoài thanh xuân.
20-1-2024