Ta mệt lắm
Những khoảnh khắc tưởng đơn giản
Nhưng chuyển thành rối rắm
Ta bực mình
Những chuyện vô tình
Thành nỗi vò hận vô chừng
Thiếu những niềm tin nhỏ nhoi
Để ta đứng chênh vênh bên bờ dòng đời mong manh nhất
Dưới chân sụt lở
Tay với tận trời cao
Chới với
Chênh vênh
Dập dềnh
Lắng nỗi
Lỡ lời nên tội
Lỡ đời vun ai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét