Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

GỬI CHO CON NƠI ĐẢO XA

Bốn mươi năm trước ở Trường Sơn
Cha chiến đấu mong một ngày thống nhất
Và hôm nay con tiếp ở Trường Sa
Canh biển đảo, giữ bình yên Tổ quốc.
***
Ngày cha đi, mong đất nước hòa bình
Cho các con khỏi đêm ngày thao thức
Cho ước mơ xây quê hương rạo rực
Bốn mùa xanh theo năm tháng con xanh…
***
Con lớn lên lại tiếp bước cha anh
Ra biển đảo nơi đón đầu sóng gió
Đón bình minh đầu tiên rực đỏ
Vẫy hoàng hôn trong vàng ráng xế tà.

Con ưỡn ngực trước bão tố phong ba
Làm lá chắn cho quê vào vụ mới
Những cánh diều giữa trời xanh diệu vợi
Nhịp thời gian ru đất nước ngân nga.

Trong người con có dòng máu của cha
Có hơi ấm từ trái tim của mẹ
Có tiếng cười ở nhà bên rất khẽ
Dẫu sóng gầm con cũng vẫn nhận ra.
***
Mùa xuân về nơi biển xa, đảo xa
Tiếng sóng vỗ là nhịp đập bất tử
Nối đất liền bằng những lời nhắn nhủ
Giữ đất trời bằng cả máu và hoa.
***
Nơi quê hương biển biếc, gió hiền hòa
Neo tuổi thơ con bên bờ cát trắng
Ngoài khơi xa biển động, lòng con lặng
Là nỗi nhớ cồn cào mẹ gửi đến con xa.


28-2-2015

Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

THĂM BẠN

Bè bạn kể chi ai thăm ai
Chè, thơ, rượu, ngâm, vịnh ngắn dài
Trước câu, sau chữ, bình mê mẩn
Ghè bút, cúi nghiên, chữ thế tài.


BẠN THĂM

Ai thăm ai, chi kể bạn bè
Dài ngắn vịnh, ngâm, rượu, thơ, chè
Mẩn mê bình chữ sau, câu trước

Tài thế chữ, nghiên cúi, bút ghè.

27-2-2015
Đọc xuôi
NGHĨA TÌNH

Ta cùng em đi qua tháng năm
Qua suối sông, gềnh thác, gió trăng
Biển rộng, trời cao, mây tha thướt
Nhà yên, cửa ấm, nắng chan hòa

Ai hỏi ấy chừng là sống đủ?
Tai qua, nạn khỏi, chốn bình yên
Nói cười, tham vui, thăm bè bạn
Tài, sắc kể chi, mãi dịu hiền!

Đọc ngược
TÌNH NGHĨA

Năm tháng qua đi em cùng ta
Trăng gió, thác gềnh, sông suối qua
Thướt tha mây, cao trời, rộng biển
Hòa chan nắng, ấm cửa, yên nhà.

Đủ sống là chừng ấy? hỏi ai?
Yên bình chốn, khỏi nạn, qua tai
Bạn bè thăm, vui tham, cười nói
Hiền dịu mãi chi, kể sắc tài!


27-2-2015

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015


CÂU HỎI CHO MỘT BỨC ẢNH

Em đã gây nên tội lỗi gì cho thế gian này
Mà phải chịu trừng phạt bằng cái chết
Của chính những con người
Suốt ngày rống lên tha thiết:
“Hòa bình, hòa bình, đổi đất lấy hòa bình…”

Em vùi đầu cong queo và trong cát
Làm một dấu hỏi lớn cho thế giới này:
“Sao người lớn lại tranh cướp nhau mọi thứ
Để con cái họ như hôm nay?”

Em chỉ là một người trong hàng triệu em bé như em
Chết mà không biết vì sao phải chết
Linh hồn em hỏi cả thế giới này:
Có bao nhiêu người biết
Tranh cướp nhiều cũng phải vĩnh biệt nhân gian
Mà lại để cho chúng em đau đớn ngập tràn???


25-2-2014
SAO NĂM MỚI LẠI CHỌN MÙA XUÂN 

Sao năm mới từ mùa xuân anh nhỉ? 
Em nắm tay trong trẻo hỏi vô tư 
Hoa hồng nở có gì mà say thế? 
Cúc vàng ươm sao cứ phải bây giờ. 

Sao năm mới không đi cùng mùa hạ? 
Hương sen thơm ngan ngát trãi khắp hồ 
Hoa phượng đỏ trong lòng người thắp lửa 
Kỉ niệm đầu cất mãi chốn hư vô. 

Sao năm mới không chọn lấy mùa thu? 
Trời trong xanh vào mắt em ngấn ngọc 
Tiếng ve kêu xé lòng người rấm rứt 
Cấy thu vàng trong vàng nắng mênh mông. 

Sao giao thừa không kết với mùa đông? 
Để đầu mùa gió se vào má thắm 
Hoa cải vàng ngọt hơn màu của nắng 
Để em yêu mê mãi lạc sớm chiều. 

Giao thừa mùa xuân lạ biết bao nhiêu 
Em cứ hỏi, anh cứ cười lấp lửng 
Ấm nồng nàn trên má em đỏ ửng 
Bởi mùa xuân chín rộ những yêu thương. 

19-2-2015

BIỂN GỬI 

Em có biết đi biển thế nào không? 
Làm gì có những bình minh lộng gió 
Làm gì có những chiều nồm nắng đỏ 
Để hòa mình với biển giữa xa khơi. 

Bởi ngày đêm lo giữ biển, giữ trời 
Canh, thức cả những phút bình thản nhất 
Sá gì những cú đâm tàn khốc 
Sinh tử gì, kệ, giữ biển, biển thôi. 

Ngày mai, ngày kia biển gọi ra khơi 
Lại có thể một mùa hè nóng bỏng 
Biển đầy nước, vẫn khát trong ngọn sóng 
Chút ngọt ngào!, yên nhé!, biển vô tư! 

24-2-2015. 

P/s: Viết tặng cho Phu Can, Tiến Hoàng Nguyễn và các anh em tàu kiểm ngư KN 764 cùng vợ con của họ.

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

VỀ QUÊ

Ta lại về trong hơi ấm của ta
Để tìm lại ngọt ngào bao năm tháng
Tóc mẹ bạc và da ba màu nắng
Một đời người chợ, biển chuỗi bôn ba.

Ta trở về với xóm nhỏ thân quen
Bên dòng kênh lửng lờ soi mây nước
Dòng thủy triều như mảnh đời xuôi ngược
Miết lên bờ những vệt nhớ miên man.

Ta thấy mình như ngọn lá bồng bềnh
Theo dòng đời ra sông ra biển lớn
Chợt dòng nhớ đưa trở về nguyên chốn
Thuở ban đầu gọt hết nổi gian truân!

18-2-2015

(Ba mươi tết)

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

MÙA XUÂN ĐÃ VỀ

Ta đã thấy mùa xuân về thong thả
Rắc sắc hoa lên áo gấm lưng đồng
Mùa vụ mới nõn nà xanh lá mạ
Hứa hẹn bao hy vọng mênh mông.

Ta đã thấy hơi ấm về trong cỏ
Nốt thanh ngân bên xao xuyến nốt trầm
Ta đã thấy niềm tin và khát vọng
Đón bình minh lanh lảnh tiếng chuông ngân.

Ta đã thấy thời gian dịch gần lại
Đêm dần qua và bóng mới đang về
Tiếng chim hót trời khuya mà ngỡ sáng
Ôi mùa xuân thổi bừng nỗi đam mê.

Nỗi khao khát đậu trên tay nhẹ hẫng
Cho hồn ta thanh thản những thăng trầm
Ta cảm ơn mỗi ngày trời nắng hửng
Lại được yêu và dào dạt bâng khuâng.

19-2-2015

(Đón giao thừa)

Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

VỀ QUÊ

            Lần chần mãi rồi cũng xong vụ bàn bạc giữa hai vợ chồng xem ai được về quê. Như mọi năm, tôi lại về Đồng Hới mấy ngày cuối năm. Năm nay có thêm cô con gái lớn đi theo làm giám sát cho hành động "bột phát" của ba, nói theo ngôn ngữ của vợ. Nhưng được về quê với con là niềm hạnh phúc. Nhớ lại mấy hôm trước, bảnh mắt ra xem thời sự hay đọc báo trên mạng là thấy liệt kê đủ thứ tai nạn giao thông hàng ngày trên đường mà thấy ớn, làm tôi cứ băn khoăn nên đi xe đò hay tự lái. Sau một hồi đắn đo, thôi cứ từ từ mà tiến là xong. Đường xa chẳng qua là những quãng ngắn cộng lại. Sáng tinh mơ 25 tết, lên đường!
            Sau hơn bảy giờ lang thang trên con quốc lộ 1 bụi bặm và nhỏ hẹp, hai bên là hàng rào tạm bợ thi công. Chen nhau với lũ xe khách tốc hành, xe công-ten-nơ và một loạt choai choai khác cùng bao nhiêu chốt cảnh sát giao thông hùng hậu, cuối cùng hai cha con cũng về đến Đồng Hới. Trời nắng vàng ươm, cờ hoa đầy đường, biểu ngữ, khẩu hiệu giăng không biết mỏi. Chợ hoa, quà và bao thứ hàng hóa tràng giang đại hải cho bà con thỏa sức mua sắm tết. Tôi lại bồi hồi như những năm qua. Chẳng bù cho Hòa Khánh, nơi tôi ở, đến sát ba mươi vẫn lạnh như ngày thường, bởi sinh viên về hết thì mấy bà bán ngoài chợ buồn hơn chó cắn…
            Ba tôi vui vẻ khoe hai cái đèn thờ vừa mua sáng long lanh, năm nay cụ vừa có nhà mới ở, vừa có cháu nội đích tôn giống cụ như đúc. Đi đâu cụ khoe đấy, sướng rơn cả người. Thế mới thấy một câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, không sai.
            Mẹ tôi cũng lôi ra từ trong thúng một cặp đèn cầy Thái mới tinh, " Tau mua để lắp trên lư hương cho đẹp chứ không thắp". Ừ thầy vậy cũng được, thắp đèn dầu hỏa phụ hay nến nhỏ là ấm cúng rồi. Thêm mấy que hương phảng phất thơm lừng cả nhà, ai mà không thích. Ngôi nhà tôi lớn lên…
            Tôi đi bộ dọc chiều Đồng Hới bên bờ Nhật Lệ, nắng đã khuất sau những đám mây xám và mặt trời cũng chuẩn bị lui xuống đỉnh Ba Rền. Những con sóng vỗ lạp bạp vô mạn thuyền như để tìm kiếm một cái gì đó cuối cùng trong đoản đời của chúng trước khi yên nghỉ trên bờ cát. Sóng cũng như sóng, sông cũng như sông mà sao lòng người khác lạ. Một con cá bống nhảy theo nhịp điệu đu đưa của sóng, men theo mấy cọng rau muống bập bềnh nửa chìm nửa nổi, đời nó sao mà khổ, cứ loăng quăng núi này trông núi nọ, chẳng nằm yên được một chỗ bao giờ.
            Tôi chụp vài kiểu ảnh bằng chiếc di động hạng xoàng, ảnh tối om. Post lên mạng cho mọi người ở xa xem tết chắc chúng nó khóc vì màu ảm đạm tết quê. Không biết có ai để ý sự mất cân bằng giữa hình thức và nội dung. Sự bình yên đâu cần gì náo nhiệt. Một miền quê với tâm hồn sâu sắc cứ yên bình trôi qua theo năm tháng, lặng lẽ nuôi những người con của nó lớn lên, kẻ đi xa, người ở lại. Cuối năm lại về gặp nhau, bạn bè tay bắt mặt mừng, bỏ qua hết những heo hắt của một năm vắng bóng.
            Ta lại về trong hơi ấm của ta
            Để tìm lại ngọt ngào bao năm tháng
            Tóc mẹ bạc và da ba màu nắng
            Một đời người chợ, biển chuỗi bôn ba.
            Quê miền biển là vậy, chồng đi đánh cá, vợ đi chợ, cứ vậy đến hết đời. Thế thôi…
            Bạn tôi ở Tây Nguyên hỏi phong cảnh tết quê đâu, thằng cháu ở Châu Phi cũng gào lên chẳng thấy không khí tết, cô bạn ở ngay Đồng Hới, lại đụng tới phụ nữ, cũng nhấm nhẳn "ảnh rứa mà kêu là tết". Tết ngay trong lòng rồi, mấy ngài hay gây rối ạ. Biết chưa?.
            Khi tôi viết những dòng này thì ở quê đã sáng ba mươi tết, không biết ngoài đó có mưa không?. Đà Nẵng đã đón những làn mưa mùa xuân lất phất từ nửa đêm làm lâng lâng những âm thầm muốn gợi tả. Mùa xuân đã chớm về trong những nụ đào, nõn bưởi, tưới lên vạt cỏ trước thềm nhà mấy ngọn xanh mơ mởn đầu tiên…
            Tết đến rồi!


            18-2-2015

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

MUỘN

Thời gian nhịp ngỡ thoi đưa
Bình minh chửa đón đã trưa bóng tròn
Xế chiều vẫn ánh vàng son
Đêm về điệp mộng hay mòn tóc mai?

15-2-2015

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

Đọc xuôi 

VẼ XUÂN 

Khẽ chạm môi xuân, nụ xinh xinh 
Xem ai vẽ khéo cảnh thơ, tình 
Cọ cánh, mai vàng bên đào biếc 
Rèm đưa gió, thắm cảnh an sinh. 

Nhà quê, nét đọng sương đầu ngõ 
Hoa xen lá, hát, múa thâu đêm 
Rợp lối xuân sang vàng, trắng, đỏ 
Ta với ta, bóng lả nghiêng thềm . 

11-2-2015 

Đọc ngược 

XUÂN VẼ 

Xinh xinh nụ xuân, môi chạm khẽ 
Tình thơ, cảnh khéo, vẽ ai xem 
Biếc đào bên vàng mai, cánh cọ 
Sinh, an, cảnh thắm, gió đưa rèm. 

Ngõ đầu, sương đọng nét quê nhà 
Đêm thâu múa hát, lá xen hoa 
Đỏ, trắng, vàng, sang xuân lối rợp 
Thềm nghiêng lả bóng, ta với ta. 

11-2-2015

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

SÀI GÒN ĐÊM
Tôi thấy em
Nhấp nhô giữa sóng người vội vã
Tôi nhìn em
Lưng áo đẫm mồ hôi tất tả
Náo nhiệt ồn ào
Qua mùa thu mùa hạ
Nhịp gần xa
Phách chững lại chưa em.
Sài gòn đêm
Phố xá nhộn nhịp đêm
Để em tôi náu mình trong đó
Như ngọn lá nhỏ giữa rừng già
Như gợn sóng giữa biển khơi xa
Thấy gần tít tắp.
Bức tranh đêm huyễn hoặc
Một màu
Chẳng lẽ
Phôi phai!
Tp HCM 7-2-2015
TÌM EM
Ơi những bến bờ xa
Này mùa quen mùa lạ
Chỉ lối cho tôi tìm
Em của tôi, hối hả.

Có tiếng chuông lanh lảnh
Em tôi trong đó không
Vòm lá xoay sóng sánh
Bóng em về mênh mông?
Tôi một mình vội bước
Giữa phố đông người đông
Chiều cuối năm hẹn ước
Mà người không vẫn không
Hay nhịp đời lạc nốt
Nên em tôi xa vời
Tình yêu thời rón rén
Lỡ rồi rơi mãi rơi.
7-2-2015

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015


SÔNG ĐỢI
Nơi ấy 
Dòng sông dừng lại 
Nửa bờ xa 
Nửa bến đỗ quê anh 
Em-dòng sông cõng những con sóng lênh đênh 
Đêm ngày vỗ bến! 
Dừng bến anh sóng nào?

Dòng sông quê anh 
Dòng Son trong em 
Chảy miệt mài theo năm tháng 
Nắng vụn vỡ. 
Mưa tung hoài bong bóng 
Nét dồn đập theo nhịp thở trong em.

Dòng Son-em những buổi chiều nồm 
Lặng lẽ ôm tuổi thơ anh trong đó 
Ngọn gió về 
Xoay xoay lá đổ 
Cứ xoáy hoài trong xoáy sóng vô tư.

Em nói gì qua làn nước xanh trong 
Với tuổi thơ trôi cùng bè bạn 
Em gửi gì trong mùa nắng hạn 
Sóng lửng lơ cho trẻ tắm gió chiều.

Em chảy hoài 
Và dừng lại bến yêu 
Có mái nhà thềm xưa 
Tuổi thơ anh neo đậu 
Em hôn nhé vào thời thơ ấu 
Để hôm nay 
Kết lại chuỗi thân quen.

Em có còn bên trong, bên đỏ thắm 
Nửa mát lành 
Nửa phù sa đầm ấm 
Vẽ thủy mặc lên áo gấm sông quê 
Bởi vậy nên anh mãi miết trở về.

2011

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Biển ồn ào náu lòng em lặng lẽ
Em dạt dào chao sóng biếc bình yên