Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

VỀ QUÊ

            Lần chần mãi rồi cũng xong vụ bàn bạc giữa hai vợ chồng xem ai được về quê. Như mọi năm, tôi lại về Đồng Hới mấy ngày cuối năm. Năm nay có thêm cô con gái lớn đi theo làm giám sát cho hành động "bột phát" của ba, nói theo ngôn ngữ của vợ. Nhưng được về quê với con là niềm hạnh phúc. Nhớ lại mấy hôm trước, bảnh mắt ra xem thời sự hay đọc báo trên mạng là thấy liệt kê đủ thứ tai nạn giao thông hàng ngày trên đường mà thấy ớn, làm tôi cứ băn khoăn nên đi xe đò hay tự lái. Sau một hồi đắn đo, thôi cứ từ từ mà tiến là xong. Đường xa chẳng qua là những quãng ngắn cộng lại. Sáng tinh mơ 25 tết, lên đường!
            Sau hơn bảy giờ lang thang trên con quốc lộ 1 bụi bặm và nhỏ hẹp, hai bên là hàng rào tạm bợ thi công. Chen nhau với lũ xe khách tốc hành, xe công-ten-nơ và một loạt choai choai khác cùng bao nhiêu chốt cảnh sát giao thông hùng hậu, cuối cùng hai cha con cũng về đến Đồng Hới. Trời nắng vàng ươm, cờ hoa đầy đường, biểu ngữ, khẩu hiệu giăng không biết mỏi. Chợ hoa, quà và bao thứ hàng hóa tràng giang đại hải cho bà con thỏa sức mua sắm tết. Tôi lại bồi hồi như những năm qua. Chẳng bù cho Hòa Khánh, nơi tôi ở, đến sát ba mươi vẫn lạnh như ngày thường, bởi sinh viên về hết thì mấy bà bán ngoài chợ buồn hơn chó cắn…
            Ba tôi vui vẻ khoe hai cái đèn thờ vừa mua sáng long lanh, năm nay cụ vừa có nhà mới ở, vừa có cháu nội đích tôn giống cụ như đúc. Đi đâu cụ khoe đấy, sướng rơn cả người. Thế mới thấy một câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, không sai.
            Mẹ tôi cũng lôi ra từ trong thúng một cặp đèn cầy Thái mới tinh, " Tau mua để lắp trên lư hương cho đẹp chứ không thắp". Ừ thầy vậy cũng được, thắp đèn dầu hỏa phụ hay nến nhỏ là ấm cúng rồi. Thêm mấy que hương phảng phất thơm lừng cả nhà, ai mà không thích. Ngôi nhà tôi lớn lên…
            Tôi đi bộ dọc chiều Đồng Hới bên bờ Nhật Lệ, nắng đã khuất sau những đám mây xám và mặt trời cũng chuẩn bị lui xuống đỉnh Ba Rền. Những con sóng vỗ lạp bạp vô mạn thuyền như để tìm kiếm một cái gì đó cuối cùng trong đoản đời của chúng trước khi yên nghỉ trên bờ cát. Sóng cũng như sóng, sông cũng như sông mà sao lòng người khác lạ. Một con cá bống nhảy theo nhịp điệu đu đưa của sóng, men theo mấy cọng rau muống bập bềnh nửa chìm nửa nổi, đời nó sao mà khổ, cứ loăng quăng núi này trông núi nọ, chẳng nằm yên được một chỗ bao giờ.
            Tôi chụp vài kiểu ảnh bằng chiếc di động hạng xoàng, ảnh tối om. Post lên mạng cho mọi người ở xa xem tết chắc chúng nó khóc vì màu ảm đạm tết quê. Không biết có ai để ý sự mất cân bằng giữa hình thức và nội dung. Sự bình yên đâu cần gì náo nhiệt. Một miền quê với tâm hồn sâu sắc cứ yên bình trôi qua theo năm tháng, lặng lẽ nuôi những người con của nó lớn lên, kẻ đi xa, người ở lại. Cuối năm lại về gặp nhau, bạn bè tay bắt mặt mừng, bỏ qua hết những heo hắt của một năm vắng bóng.
            Ta lại về trong hơi ấm của ta
            Để tìm lại ngọt ngào bao năm tháng
            Tóc mẹ bạc và da ba màu nắng
            Một đời người chợ, biển chuỗi bôn ba.
            Quê miền biển là vậy, chồng đi đánh cá, vợ đi chợ, cứ vậy đến hết đời. Thế thôi…
            Bạn tôi ở Tây Nguyên hỏi phong cảnh tết quê đâu, thằng cháu ở Châu Phi cũng gào lên chẳng thấy không khí tết, cô bạn ở ngay Đồng Hới, lại đụng tới phụ nữ, cũng nhấm nhẳn "ảnh rứa mà kêu là tết". Tết ngay trong lòng rồi, mấy ngài hay gây rối ạ. Biết chưa?.
            Khi tôi viết những dòng này thì ở quê đã sáng ba mươi tết, không biết ngoài đó có mưa không?. Đà Nẵng đã đón những làn mưa mùa xuân lất phất từ nửa đêm làm lâng lâng những âm thầm muốn gợi tả. Mùa xuân đã chớm về trong những nụ đào, nõn bưởi, tưới lên vạt cỏ trước thềm nhà mấy ngọn xanh mơ mởn đầu tiên…
            Tết đến rồi!


            18-2-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét