EM
Em đừng
đến để trời vô tư nắng
Mây
lang thang, nào gió biết lãng quên
Hoa
đơm nụ nở xòa không e lệ
Người
vô tâm trần cõi chẳng cứng mềm.
Em đừng
nhớ kẻo trời giọt nhớ
Đừng
vẩn vơ, đêm biết nghỉ cùng ai
Đừng
quên hết nắng ngày đơm má thắm
Gối đầu
lên liếp cỏ mộng hóa dài.
Em đừng
đến những ngày mong chợt đến
Sự bất
ngờ nhen lại lửa lụi dần
Bùng
cháy lại vẫn tàn đen, tro trắng
Bén
vào tay phồng rộp những gian truân.
Giấc
ngủ muộn chìm vào đêm đến muộn
Giữ
bình yên cho đến tận bao giờ
Bình
minh đến và cũng em đừng đến
Ngày
nối ngày gần lại tháng năm xưa.
EM CHỈ ĐẾN...
Trả lờiXóaEm chỉ đến khi trời rưng rưng lệ
Mây thật nhiều gió lành lạnh heo may
Khi anh cần hơi ấm một bàn tay
Anh hãy nắm cho lòng mình ấm lại.
Em chỉ đến những khi anh mệt mỏi
Khi thời gian phút chốc bỗng hoá dài
Khi nắng chiều cũng đã sắp tàn phai
Bờ vai nhỏ em đây anh hãy tựa.
Anh đừng nhớ , cũng đừng trăn trở nữa
Đời phù vân chỉ một thoáng vô thường
Còn hôm nay xin hãy cứ yêu thương
Vậy anh nhá, thôi cũng đừng hò hẹn
Và như thế ... chẳng bao giờ em đến.
Nguyệt Quỳnh