CHỢT NHẬN RA EM LÀ CÂU VÍ DẶM
Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau
Anh chợt nhớ, em là câu ví dặm
Như hàng dương xanh, bốn mùa cát
vắng
Cứ nôn nao đợi lả bóng thuyền về.
Anh nhớ rằng em hết giận rồi thương
Nói rằng đi mà nhột lưng ngoảnh lại
Những giận hờn em cất vào trống trãi
Nhường chỗ thương chặt nén hết trong
tim.
Ví dặm nên cứ giận ở ngoài hiên
Mà yêu thương lắng sâu từng nhịp ngủ
Cửa trước, cửa sau, giận thương đủ cả
Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau.
Những điệu hò ví dặm bể dâu
Em múc hết đổ vào hoàng hôn vắng
Đợi trăng lên, mòn lời ru năm tháng
Hát cho anh, vơi hết những nhọc nhằn.
Anh một đời, cứ mãi mãi băn khoăn
Cứ lo âu ví
dặm còn, không nữa
Thời gian
trôi trong dòng đời bão nổi
Thấy cánh cò
chao bạc hết lối về.
Anh mang theo câu ví dặm miền quê
Cất bao năm, cứ tưởng là hoài niệm
Sợ nhận ra sự lẫn nhầm xao xuyến
Ví dặm còn
nguyên thủy nét xa xưa?
Nhớ một thời em bắt nắng, đuổi mưa
Buộc ví dặm lên đuôi chùm
thơ ấu
Nên giận, thương nuôi nhau hoài năm tháng
Lớn cùng
nhau theo hạ nắng bén về.
Nhớ những ngày cỏ lau trắng triền đê
Em mộc mạc trắng trong
thì con gái
Anh nhận ra sự ngượng ngùng
trở lại
Trong điệu hò ví dặm chuốt không gian.
Ta dại khôn học cách sống lặng im
Mà nông nỗi để chân thành xa mãi
Ví dặm đi qua, lòng em ở lại
Bâng khuâng cùng, ta đã nhận ra nhau.
11-7-2018