Thứ Hai, 2 tháng 7, 2018



MIỀN HOÀI NIỆM TRỞ VỀ

Anh về đến hoài niệm rồi đó em!
Góc bình yên đã qua mùa lá đổ
Khung trời xưa miệt mài mây trắng vỗ
Vào nắng thưa, dệt nỗi nhớ mênh mông.

Anh về đến ngày xưa, em biết không?
Hoa phượng đỏ giờ lưa thưa bông cuối
Bóng chiều đổ lên miền không có tuổi
Gói thời em vào ấm áp hư vô.

Trong yêu thương đầm đậm nốt lặng chờ
Giây thành phút, ngày thành năm tháng mỏi
Những cung thăng vẫy một thời tỏa gọi
Khung trời xưa theo những buổi ngày xưa.

Đó là thời ta đuổi nắng, bắt mưa
Đó là thời ngọt mật vào sắc hạ
Hoa ngại ngùng nên nửa chừng chín quả
Vị ngọt ngào trộn hương thuở đầu tiên.

Em lắng vào những điệp khúc triền miên
Những sóng gió giấu mình trong đời vắng
Lặng lẽ sống như sóng ngầm yên lặng
Chợt trào lên bọt trắng chẳng ai hay.

Anh đã về nơi tay giấu trong tay
Nơi ngượng ngùng không có ai bắt gặp
Em có nhớ đôi mùa say ngây ngất
Những cung bậc thăm thẳm chẳng vì đâu.

Đó là nơi chẳng bao giờ hẹn nhau
Đó là nơi trước ngọt rồi sau đắng
Tóc ai đen, làn da thanh thoát trắng
Đắng một lần, ngọt lịm mãi trong tim.

Anh bòn mình nuôi nỗi nhớ lặng yên
Em bòn tuổi xuân nuôi lời khó nói
Thời gian trôi trong khát mòn, khát mỏi
Nước róc rách cô quạnh giữa rừng già.

Anh tìm về nơi mây mọc trong hoa
Làn mỏng mảnh tơ mành như ảo giác
Gieo mầm suối, đổ thành muôn đỉnh thác
Hỏi ngọn nào ta không thể lãng quên?

Nơi ban đầu ta gọi anh và em
Và mãi mãi đôi bầu trong ý tứ
Xếp bao nhiêu cũng chẳng thành câu chữ
Gói miệt mài Nếu… trong hộp Ngày xưa.

7-2018
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét