NHẶT
HẠ TRẮNG
Ta
đi về màu nắng của Hạ xưa
Nhặt
cánh phượng rơi vào hồn để ngỏ
Chợt
dừng lại dấu chân quen muôn thuở
Hỏi
em rằng, nơi ấy Hạ nhiều không?
Ta
đi vào chiều Hạ nhớ mênh mông
Cái
nhớ bồng bềnh một thời nông nổi
Như
ngọn gió nóng ran mà vồi vội
Cứ
chờ đêm về ngủ với thung xa.
Ta
cũng vậy, tìm em giữa bao la
Mùa
Hạ nay gọi về chiều Hạ ấy
Bao
nhiêu năm nắng mưa, em vẫn vậy
Vẫn
bắt ta gọi nỗi nhớ thầm thì.
Ta
biết rằng mùa Hạ đến rồi đi
Cái
tháng Năm rải mơ rồi lại cuốn
Cơn
mưa rào mát ngọt điều ước muốn
Gửi
Hạ về trong làn gió mênh mông.
Ta
nhớ về em những chiều ven sông
Bước
chân lên cát mềm trộn sóng
Tiếng
vỗ về vọng dần ra biển rộng
Theo
miên man dâu bể bốn phương trời.
Em
có nhớ điều ước mùa Hạ rơi
Lên
vai em nuột nà biêng biếc tím
Lòng
thủy chung man mác mắt bịn rịn
Dẫn
thời gian trôi nổi mọi bến bờ.
Nơi
Hạ về, cánh phượng vẽ nên thơ
Gió
ngơ ngẩn thổi mòn theo năm tháng
Ta
qua rồi tuổi đuổi đeo lãng mạn
Chỉ
còn trong mơ mộng gửi đất trời.
Cứ
Hạ về, nỗi nhớ lại đầy vơi
Cứ
đưa đẩy như chưa hề xa cách
Một
màu xanh đậm đà không kiểu cách
Gói
hết mùa giấu kín ở trong tim.
Em
ở đâu, ta mê mải kiếm tìm
Chỉ
nghe tiếng mùa Hạ buồn chia sẻ
Những
hoài niệm chen vào từng ngách kẽ
Xây
từng bậc dẫn lối đến cao xanh.
Ở
nơi đó chỉ có em cùng anh
Lại
miên miết áp lên môi Hạ nắng
Vẽ
tinh khôi một màu e lệ trắng
Nhặt
Hạ chiều vươn óng đến nơi em.
23-5-19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét