VỀ QUẢNG BÌNH ĐI EM
Về Quảng Bình đi em
Dòng
Gianh đã bắc cầu hò hẹn
Có
những ngọn lèn nhón sông rón rén
Đêm
trăng đo biển Nhật Lệ nông sâu.
Phong
Nha nguồn không
biết từ đâu
Mà miên
miết dòng
Son ngọt thế!
Rào
Nan ngàn đời ngậm ngùi dâu bể
Để Cồn
Si chôn chân đợi gió chiều.
Đèo Ngang xạc xào vách núi liêu xiêu
Oằn lưng Cổng Trời gánh hai đầu đất nước
Lặng lẽ Vũng Chùa thông reo lả lướt
Gọi lao xao sóng vỗ Lý Hòa.
Nhắn em hoài từ xa thẳm Hòn La
Quy
Đạt, Đồng Lê mùa đông ấm lửa
Có
thì thầm đợi bên liếp cửa
Là
anh ngọt ngào, em
nhận ra
không?
Về Quảng Bình với Long Đại chiều buông
Rừng gió Lào hong mồ hôi mặn chát
Sấp ngửa mái chèo Kiến Giang dào dạt
Quảng Bình Quan ngơ ngác sớm màn sương.
Về đi em, trắng động cát Bảo Ninh
Với Ba Rền cất dấu chân vạn dặm
Đầu Mâu trầm
mình giữa dòng bạc trắng
Lệ Thủy ngân trào mùa lụt phù sa.
Về Quảng Bình đi em
Đan
bồi hồi làm nệm bình yên
Cho
em ngủ trong mọi chiều quên, nhớ
Nụ cười em mơ ấm từng hơi thở
Về Quảng Bình đi em!
27-9-19