Đọc xuôi!
CẢM VỢI CHIỀU ĐÔNG
Chiều buông vãn cảnh tịch liêu đông
Phiêu mây mê mãi hương sắc nồng
Nắng nương hồ qua soi lãng bãng
Chiều xế vợi xa, bạn ngóng trông.
Cỏ cây chen lẫn sương mơ mộng
Hoa lá vờn theo bướm óng vàng
Tĩnh tâm ngồi lại, thành ưu cảm
Xa người nhớ vợi diệu đông sang.
Đắm cõi giao hòa cùng trời đất
Thời thế dấn chìm nổi phận đời
Hệ lụy ngang rẽ chăng được mất
Khơi xa vùng vẫy nước đong trời.
Đọc ngược!
ĐÔNG CHIỀU VỢI CẢM
Đông tịch liêu cảnh vãn buông chiều
Nồng sắc hương, mãi mê mây phiêu
Bãng lãng soi qua hồ nương nắng
Trông ngóng bạn xa, vợi xế chiều.
Mộng mơ sương lẫn chen cây cỏ
Vàng óng bướm theo vờn lá hoa
Cảm ưu thành lại ngồi tâm tĩnh
Sang đông diệu vợi nhớ người xa.
Đất trời cùng hòa giao cõi đắm
Đời phận nổi chìm dấn thế thời
Mất được chăng rẽ ngang lụy hệ
Trời đong nước vẫy vùng xa khơi.
14-12-2010
Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010
Đoản khúc mùa đông
Tơ đàn lấp ló khóm hoa trang
Se se gió rải cụm trúc vàng
Khe khẽ ngân ngân đàn dế gảy
Bản đồng ca dạ khúc đông sang.
Không ánh trăng vàng, không sao thưa
Dồn dập trở đêm đến lạ chưa!
Cung đàn lạnh đậu lòng tay ấm
Vuốt đêm đông, se lắng đủ vừa.
Say một chút hương trời đông vắng
Để kiếm thêm mỏng chút an nhàn
Bỏ đi phiền muộn, lo chi lắm
Tách khỏi đời, một cõi thênh thang.
14-12-2010
Se se gió rải cụm trúc vàng
Khe khẽ ngân ngân đàn dế gảy
Bản đồng ca dạ khúc đông sang.
Không ánh trăng vàng, không sao thưa
Dồn dập trở đêm đến lạ chưa!
Cung đàn lạnh đậu lòng tay ấm
Vuốt đêm đông, se lắng đủ vừa.
Say một chút hương trời đông vắng
Để kiếm thêm mỏng chút an nhàn
Bỏ đi phiền muộn, lo chi lắm
Tách khỏi đời, một cõi thênh thang.
14-12-2010
Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010
VỤN VẶT VIẾT CHO MÙA ĐÔNG
Thơ viết cho mùa đông
Không lãng mạn
Không âu sầu
Thơ từng trãi
Những nốt nhạc hay
Bay vào không gian cùng mùa xuân, mùa thu, mùa hạ
Để lại mùa đông
Những nốt lo toan...
Thơ mùa đông mang hơi ấm hàng ngày
Của gia đình trước bao biến động
Từng khoản chi tiêu chật vật
Dồn dập lo âu cuộc sống
Nếp nhăn nhiều hơn
Tay gõ phím mòn hơn.
Nỗi lo đâu tiên cơm, áo, gạo, tiền
Nỗi lo sau cho ốm đau, khắc khoải
Điệp khúc triền miên
Thơ mùa đông!
Nhợt nhạt mực vãng lai
Chữ không tròn bởi bàn tay ướt
Nét trôi dần theo dòng khô, dòng ướt
Bởi dòng đời có một hướng ai đâu.
Thơ mùa đông
Dễ có phép màu
Biến tư duy thành chuỗi rời rạc
Cắt vun vặt bao câu hát
Nhập về chỗ không ai biết lưa thưa
Ngoài kia trời líu ríu đổ mưa
Vẫn bình thường như bao mùa đông khác
Chỉ ta già đi
Và nỗi lo toan biết khát
Muốn tìm về điểm lõm chung nhau.
7-12-2010
Không lãng mạn
Không âu sầu
Thơ từng trãi
Những nốt nhạc hay
Bay vào không gian cùng mùa xuân, mùa thu, mùa hạ
Để lại mùa đông
Những nốt lo toan...
Thơ mùa đông mang hơi ấm hàng ngày
Của gia đình trước bao biến động
Từng khoản chi tiêu chật vật
Dồn dập lo âu cuộc sống
Nếp nhăn nhiều hơn
Tay gõ phím mòn hơn.
Nỗi lo đâu tiên cơm, áo, gạo, tiền
Nỗi lo sau cho ốm đau, khắc khoải
Điệp khúc triền miên
Thơ mùa đông!
Nhợt nhạt mực vãng lai
Chữ không tròn bởi bàn tay ướt
Nét trôi dần theo dòng khô, dòng ướt
Bởi dòng đời có một hướng ai đâu.
Thơ mùa đông
Dễ có phép màu
Biến tư duy thành chuỗi rời rạc
Cắt vun vặt bao câu hát
Nhập về chỗ không ai biết lưa thưa
Ngoài kia trời líu ríu đổ mưa
Vẫn bình thường như bao mùa đông khác
Chỉ ta già đi
Và nỗi lo toan biết khát
Muốn tìm về điểm lõm chung nhau.
7-12-2010
EM NHÌN ANH
Em nhìn anh vào một buổi sớm mai
Để anh thấy một bình minh trở lại
Em nhìn anh với chiều tà lãi rãi
Để anh yêu hơn vạt nắng hoàng hôn.
Em nhìn anh sau những giọt mồ hôi
Để anh yêu em những ngày vất vả.
Em nhìn anh bằng nụ cười quen, lạ
Nên anh nghi ngờ mình lạc thơ đâu.
Em nhìn anh, cái nhìn thật buồn
Để anh hối hận những ngày nông nổi.
Em nhìn anh và không bao giờ hỏi
Để anh tự thú mình qua lặng lẽ ngu ngơ.
Em nhìn anh, mệt mỏi, vẩn mơ
Bởi cơn sốt sau những ngày khó nhọc.
Em nhìn anh, đâu đó âm thầm khóc
Anh vụng về xoa bàn tay lên tóc
Chỉ là nhìn, gửi gì được đâu em!
5-12-2010
GỬI MÙA ĐÔNG
Ta gửi cho mùa đông
Những giọt nắng không bao giờ rơi xuống đất
Nên mùa đông lay lắt
Trên cành loáng thoáng lá đưa
Ta gửi mùa đông những hạt mưa
Trông buồn nhưng xao xuyến lạ
chỉ ướt nhẹ vai
Đọng vào tóc ai nghiêng nghiêng tinh nghịch
Như cất tuổi vào đâu.
Ta gửi mùa đông ngọn gió
Lùa vào khung cửa hé mở
Cảm nhận có ai trong đó
Mà mùa đông rất sâu.
Mùa đông chắc gửi lại ta
Một lời cảm ơn lặng lẽ
Qua nụ hồng sớm mai rơi lệ
Xúc cảm của mùa đông.
5-12-2010
Những giọt nắng không bao giờ rơi xuống đất
Nên mùa đông lay lắt
Trên cành loáng thoáng lá đưa
Ta gửi mùa đông những hạt mưa
Trông buồn nhưng xao xuyến lạ
chỉ ướt nhẹ vai
Đọng vào tóc ai nghiêng nghiêng tinh nghịch
Như cất tuổi vào đâu.
Ta gửi mùa đông ngọn gió
Lùa vào khung cửa hé mở
Cảm nhận có ai trong đó
Mà mùa đông rất sâu.
Mùa đông chắc gửi lại ta
Một lời cảm ơn lặng lẽ
Qua nụ hồng sớm mai rơi lệ
Xúc cảm của mùa đông.
5-12-2010
Viết cho em
TÌNH YÊU HAI NGƯỜI
Anh không nói yêu em như thời trai trẻ
Và mỗi ngày không dang vũ điệu bình minh
Không dồn dập như một thời nông nỗi
Vì tình yêu giờ sâu lắm trong tim…
Anh không ca giọt sương trước mặt em
Cũng không khen những lời kì cục
Không buông lời tán dương cũ rích
Như những cô gái, chàng trai thường vẫn thích
Chút hồn nhiên, trổ mã trước mặt nhau…
Anh ý tứ, không rào đón trước sau
Để em cảm nhận!, không thấy hết
Hãy quên hồi sinh và tình yêu bất diệt
Bởi yêu thương, mãi chỉ có hai người.
Có thể mai sau nhân loại mỉm cười
Và đua theo mẫu tình yêu bất tử
Ai đó thôi, hoang ảo và lắm thứ.
Một tình yêu sâu?!, chỉ có ở hai người…
SAY 9-12-2010.
Anh không nói yêu em như thời trai trẻ
Và mỗi ngày không dang vũ điệu bình minh
Không dồn dập như một thời nông nỗi
Vì tình yêu giờ sâu lắm trong tim…
Anh không ca giọt sương trước mặt em
Cũng không khen những lời kì cục
Không buông lời tán dương cũ rích
Như những cô gái, chàng trai thường vẫn thích
Chút hồn nhiên, trổ mã trước mặt nhau…
Anh ý tứ, không rào đón trước sau
Để em cảm nhận!, không thấy hết
Hãy quên hồi sinh và tình yêu bất diệt
Bởi yêu thương, mãi chỉ có hai người.
Có thể mai sau nhân loại mỉm cười
Và đua theo mẫu tình yêu bất tử
Ai đó thôi, hoang ảo và lắm thứ.
Một tình yêu sâu?!, chỉ có ở hai người…
SAY 9-12-2010.
Tâm trạng
CHỢT NHẬN RA
Mãi chìm trong sách vở
Cứ ngỡ mình uyên thâm
Ra đường bỗng bỡ ngỡ
Hóa ra mình vô tâm...
Ngươi-dòng đời vô tận
Ta-mòn với tháng ngày
Lạ kỳ luôn chung bước
Mỗi bất kỳ phút giây...
Ta bỗng nhiên nghiệm thấy
Dù thù, bạn trong mình
Bỏ hằn học đi vậy
Mỗi ngày một bình minh...
Trên đường đời hòa nhịp
Mỗi người một trái tim
Nụ cười và nhân ái
Bạn trong tôi, là mình.
9-12-2010
Mãi chìm trong sách vở
Cứ ngỡ mình uyên thâm
Ra đường bỗng bỡ ngỡ
Hóa ra mình vô tâm...
Ngươi-dòng đời vô tận
Ta-mòn với tháng ngày
Lạ kỳ luôn chung bước
Mỗi bất kỳ phút giây...
Ta bỗng nhiên nghiệm thấy
Dù thù, bạn trong mình
Bỏ hằn học đi vậy
Mỗi ngày một bình minh...
Trên đường đời hòa nhịp
Mỗi người một trái tim
Nụ cười và nhân ái
Bạn trong tôi, là mình.
9-12-2010
Viết cho con gái
NGỦ ĐI CON
Ngủ đi thôi con yêu
Mọi vật đều đã ngủ
Chỉ có chú dế mèn
Buồn nên thức ủ rủ!
Biết ngày mai được nghỉ
Nên sách vở ngủ rồi
Ngọn đèn thường thức muộn
Chập chờn, lên giường thôi!
Ngủ đi, ngoan con nhé
Bao giấc mơ đang chờ
Nào biển xanh nhè nhẹ
Cô tiên cá mộng mơ.
Có ngôi sao thần tiên
Đũa thần và cánh mỏng
Trong suốt như mùa hè
Đợi con mơ, rẽ bóng.
Bao anh hùng, công chúa
Đang chờ con mọi miền!
Và một đêm bình yên
Chờ con ngoan, ngủ nhé!.
8-12-2010
Ngủ đi thôi con yêu
Mọi vật đều đã ngủ
Chỉ có chú dế mèn
Buồn nên thức ủ rủ!
Biết ngày mai được nghỉ
Nên sách vở ngủ rồi
Ngọn đèn thường thức muộn
Chập chờn, lên giường thôi!
Ngủ đi, ngoan con nhé
Bao giấc mơ đang chờ
Nào biển xanh nhè nhẹ
Cô tiên cá mộng mơ.
Có ngôi sao thần tiên
Đũa thần và cánh mỏng
Trong suốt như mùa hè
Đợi con mơ, rẽ bóng.
Bao anh hùng, công chúa
Đang chờ con mọi miền!
Và một đêm bình yên
Chờ con ngoan, ngủ nhé!.
8-12-2010
Ngọn nến
NGỌN NẾN
Ta thắp lên ngọn nến
Cháy hòa nhịp cùng ta
Ngập ngừng như vừa lớn
Soi vào, ta nhận ra.
Một thế giới trong đêm
Giấu bao điều kỳ lạ
Đen, trắng và gần, xa
Ngọn nến như ngọn lá.
Tiếc một điều tất cả
Chợt đến khi nến tàn
Nên ta vừa thức tỉnh!
Lại hòa vào đêm hoang…
8-12-2010.
Ta thắp lên ngọn nến
Cháy hòa nhịp cùng ta
Ngập ngừng như vừa lớn
Soi vào, ta nhận ra.
Một thế giới trong đêm
Giấu bao điều kỳ lạ
Đen, trắng và gần, xa
Ngọn nến như ngọn lá.
Tiếc một điều tất cả
Chợt đến khi nến tàn
Nên ta vừa thức tỉnh!
Lại hòa vào đêm hoang…
8-12-2010.
Gặp bạn ở Huế
GẶP GỠ
Gặp gỡ tri âm trong gió đưa
Nắng đông thong thả gọi sang mùa
Bình yên mái cổ phơi sương mỏng
Mới thấy lần đầu, quen! lạ chưa?
Không lời rào đón, không khách khí
Chuyện lẽ đời thôi, đậm chất tình
Xa bỗng hóa gần, trời bỗng rộng
Cho nắng vàng hanh rãi vàng sân.
Thong thả thả lời, thơ thật thơ
Cây cũng nghiêng cành, đuổi theo mơ
Thời gian nhanh quá, chưa nói hết
Chia tay vương dư vị thẫn thờ.
13-12-2010.
Gặp gỡ tri âm trong gió đưa
Nắng đông thong thả gọi sang mùa
Bình yên mái cổ phơi sương mỏng
Mới thấy lần đầu, quen! lạ chưa?
Không lời rào đón, không khách khí
Chuyện lẽ đời thôi, đậm chất tình
Xa bỗng hóa gần, trời bỗng rộng
Cho nắng vàng hanh rãi vàng sân.
Thong thả thả lời, thơ thật thơ
Cây cũng nghiêng cành, đuổi theo mơ
Thời gian nhanh quá, chưa nói hết
Chia tay vương dư vị thẫn thờ.
13-12-2010.
Cuộc gặp gỡ với chị Nguyệt Thu, chị Lan, chị Hải và anh Hà tại Huế thật thú vị, cảm giác thật gần gũi và sẽ còn nhiều nữa...
MÙA ĐÔNG HUẾ
Anh lại về với Huế
Một sớm mùa đông
Có cái lạnh se bàn tay để ngỏ
Sương giăng đầy lối nhỏ
Tìm bóng em sao khó quá em ơi!.
Sáng mùa đông
Huế tím sẫm trời
Mùa mưa vừa qua
Áo em còn ướt lại
Sông Hương lặng tờ níu sương mờ
Có phải
Giấu lòng em nên kín vậy không em?
…
Anh trở về trong hơi ấm thân quen
Đồng nhịp với con đường lắc loải
Qua mấy mùa mưa
Chưa kịp lành phẳng lại
Bước thấp cao mà tâm ở rất sâu.
…
Đi cùng em
Tóc xõa xanh hơn những mái ngói nâu
Cái trẻ trung che hoài tích cổ
Nên anh cứ mãi tìm
Đâu đó niềm thổ lộ
Một tình yêu chìm lắng thuở xa xưa.
…
Anh mãi tìm em, và gió cứ mãi đưa…
Nên mùa đông cũng chừng chậm lại
Đâu đó nắng rơi
Lá khô lãi rãi
Đã đến rồi! đâu nữa phải không em?
13-12-2010.
Anh lại về với Huế
Một sớm mùa đông
Có cái lạnh se bàn tay để ngỏ
Sương giăng đầy lối nhỏ
Tìm bóng em sao khó quá em ơi!.
Sáng mùa đông
Huế tím sẫm trời
Mùa mưa vừa qua
Áo em còn ướt lại
Sông Hương lặng tờ níu sương mờ
Có phải
Giấu lòng em nên kín vậy không em?
…
Anh trở về trong hơi ấm thân quen
Đồng nhịp với con đường lắc loải
Qua mấy mùa mưa
Chưa kịp lành phẳng lại
Bước thấp cao mà tâm ở rất sâu.
…
Đi cùng em
Tóc xõa xanh hơn những mái ngói nâu
Cái trẻ trung che hoài tích cổ
Nên anh cứ mãi tìm
Đâu đó niềm thổ lộ
Một tình yêu chìm lắng thuở xa xưa.
…
Anh mãi tìm em, và gió cứ mãi đưa…
Nên mùa đông cũng chừng chậm lại
Đâu đó nắng rơi
Lá khô lãi rãi
Đã đến rồi! đâu nữa phải không em?
13-12-2010.
Kỷ niệm mùa hè
HỌP LỚP
Lặng nghe đàn thả cung chiều vắng.
Nắng lả lơi bước lạc chốn đàng.
Thanh thanh lá rụng xao gió biếc
Bạn cùng ta dẫn lối hoa sang.
Vọng vào ngày xưa, mái trường xưa
Một thời mơ cõi ước mộng ưa
Ta trong bạn, trời ghen vô lối
Nên gió đưa và mây rủ mưa.
Óng ánh cỏ xanh, cọng nắng xanh
Bạn và ta tóc bạc, cười lành
Thả chút kỉ niệm vào mắt cũ
Nhớ lại ngày đùa nhau em, anh…
Năm mươi bảy đứa giờ phân nửa
Đứa thì xa, đứa mãi không về
- Hồi nớ bạn hiền, răng chừ dạn rứa?
Bạn nao lòng, khúc hát mái trường xưa.
Nhớ không bạn ơi, những trưa hè
Ta ôn bài quên xao xuyến tiếng ve.
Chia tay rồi, lén đặt vào áo bạn
Giọt mực xanh hẹn buổi tìm về.
Một thời trong trắng như mây nước
Đọng vào nhau bao kỉ niệm vô chừng.
Hẹn lần sau lại ngồi cùng bạn nhé.
Với phượng hồng, ve gọi nắng trưa ngưng.
11-9-2010.
Đôi dòng gửi gắm
Gửi vào đây chút sâu lắng bình yên
Sau những niềm mong manh chợt đến
Nắng không rơi, gió không còn đưa tiễn
Lưu vào đây sâu lắng bình yên...
12-12-2010
Sau những niềm mong manh chợt đến
Nắng không rơi, gió không còn đưa tiễn
Lưu vào đây sâu lắng bình yên...
12-12-2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)