Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

GỬI NẮNG SÀI GÒN
 
Em ạ, Sài Gòn nườm nượp nắng
Nắng chờ, nắng gọi, nắng miên man
Hồn xưa se sẽ nâng nâng gió
Gió đượm, gió lay, xuội lá vàng

Khúc khuỷu đưa anh vào ngõ nhỏ
Khoảng trời trôi theo tháng năm trôi
Có chăng đọng lại chiều hôm ấy
Một nét, hay buông tiếc lơi rồi.

Gần đi, xa đến, ai lo lắng
Một nửa thềm xưa ủ gối chăn
Nắng lả, gió say, nào có biết
Tơ giang cửa đóng khúc muộn mằn

Sài Gòn 25-3-2014

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014


MUỐN VÀ KHÔNG MUỐN 
 
Anh không gọi em là sông mênh mông
Bởi sông bắt nguồn từ bao dòng suối nhỏ
Chỉ muốn em bắt nguồn từ anh đó
Mãi mãi vỗ về hai phía bên anh.
 
Muốn em là dòng sông êm ả, trong xanh
Dùng dằng chảy, chảy vào tim đôi lứa
Bập bềnh soi, nhân tình yêu cháy lửa
Giữa vợi vời nóng, lạnh, gió, mưa giăng. 
 
Muốn em là sông nghiêng nghiêng ánh trăng
Vào dạ khúc thực mà như ảo ảnh
Dẫu rực hè hay căm căm giá lạnh
Vẫn cuộn về một phía, vào anh. 
 
Muốn em là dòng sông hoa trắng, long lanh
Vỗ ngàn năm đôi bờ đan mây nước
Tâm yên bình, mà không ai có được
Đổ ráng chiều vào khắc khoải tim anh. 
 
23-3-2014

 

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

TIẾNG ĐÀN CÔ BÉ MÙ

Giữa màn đêm trăng thanh vắng
Tôi nghe chợt tiếng dương cầm
Thoát từ tâm tư phẳng lặng
Xạc xào rơi nốt dư âm.
***
Chợt nhìn, chợt thấy... nhận ra
Bàn tay vừa đàn vừa khóc
Cô bé mù ngân thổn thức
Khát khao vào mãi không gian...

Đêm khuya giấc ngủ ngập tràn
Mình em nhen chờ rạng mới
Chợt hiểu đời thường quá lỗi
Khóc cười ranh giới mong manh.

20-3-2014

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014


PHỨC TẠP


Anh không cần những lời hoa mỹ
Vỗ về em bên gối đắng cuộc đời
Anh không nghĩ những điều không thể nghĩ
Để em nhọc nhằn, gối nhĩ tàn hơi. 

Anh không thích những điều đau buốt
Không kèo nèo giày xéo những tâm can
Những anh biết vượt lên đầu lũ khát
Để khát khao cuộc sống ngâp tràn. 

Ừ em nhỉ, việc gì em vội thế
Để nắng chiều nghiêng đáy mắt em nghiêng
Và cứ để họ nói điều muốn nói
Suốt đêm về, tội nghiệp gã linh thiêng. 

Hãy bước tới trên đường đời số phận
Đã cho em nhịp đập muôn đời
Cả thế giới neo một chiều kí ức
THẾ GIỚI NÀO PHÊ PHÁN ĐÚNG EM TÔI

 8-3-2014

NHÌN LẠI 

Ta đã đi qua hơn nửa cuộc đời
Giây phút bất ngờ nhất em chợt đến
Gối ngày xưa vào dòng thơ bẽn lẽn
Giấu chiều vào xao xuyến ánh trăng lên. 

Cái ngập ngừng nhìn lạ bỗng hóa quen
Nén tiếng thở dài, gọi nhau bằng bạn
Cung bậc cảm xúc trở thành bãng lãng
Cứ theo mùa, có ai níu được đâu.

Sương pha vào tóc, nắng lạnh dấu mòn
Chỉ mong thôi... và mong đừng ngược đến
Đời không đủ dài để hoài lưu luyến
Dẫu cận kề, chăn gối hóa mông lung. 

11-3-2014

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014



BÔNG HỒNG NÀO TẶNG EM
 

Có bông hồng nào tặng cho em không
Có bài hát nào tặng cho em không
Có ly ngọt bùi đỡ khát em không
Và đón nhận những lưu tâm thiện cảm. 

Em trở về với đời thường vất vả
Để lại vinh quang, hào nhoáng nụ cười
Cơn mưa tắt sau vạt trời nắng hạ
Tiếng thơm chớm tàn, giọt đắng rơi rơi. 

Và em biết đâu có quyền đòi hỏi
Thức tỉnh quan tâm, lo lắng mọi người
Giữa tối sáng, nhập nhằng trên dưới
Vỗ giấc đời bên gối mỏng em tôi.
 

8-3-2014.

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014


NỖI ĐAU

 

Có những nỗi đau
Theo sau những nỗi buồn bất tận
Em tôi không thi Sử
Cháu tôi không
Và mọi người không nốt.
***

Có phải chăng các em đã trở nên khiếm khuyết
Hay mờ mịt nhân gian
Không cần quê hương, dòng tộc, Tổ quốc
Chỉ thi cử ngập tràn.
***

Em tôi học Lịch Sử
Cháu tôi học Lịch Sử
Và bao em cặm cụi mài Lịch Sử
Gắng nhét nhồi những thời, lượng vô cơ
Học Sử của những người chế tạo ra sách Sử. 

3-3-2014